Trọng Sinh Làm Pháo Hôi - Chương 186
Cập nhật lúc: 2025-03-09 14:54:11
Lượt xem: 3
Nhưng vấn đề là cô ta bị bán vào đây.
Cô ta đúng là không có chút tự trọng nào, Thường Bảo Trụ càng đánh cô ta, cô ta lại càng ra sức lấy lòng anh ta.
Giống như cái câu muốn chạy trốn này cô ta cũng nói không dưới trăm lần rồi, nhưng nói xong, chỉ cần Thường Bảo Trụ vẫy tay một cái là cô ta lại hớn hở chạy về phía người ta.
Cái vòng xã giao nhỏ hẹp của đám người Lô Tú Mẫn cực kỳ bài xích cô ta.
Lô Tú Mẫn nhìn Hoàng Tiểu Phân, nghiêm túc cảnh cáo cô ta: "Cô không được để cô ta biết chuyện này, nếu cô ta mà biết, vậy Thường Bảo Trụ cũng sẽ biết."
Lô Tú Mẫn đã được nếm thử cảm giác bất lực này rồi.
Khi đó vợ Thường Bảo Trụ vừa được mua chưa lâu, Lô Tú Mẫn vẫn như trước kia được mời đến khuyên cô ta.
Lúc đó chị ta còn trẻ, trong lúc khuyên không kìm chế được mà lộ ra vài câu oán giận. Sau đó, vợ Thường Bảo Trụ truyền mấy lời đó ra ngoài, hại Lô Tú Mẫn bị đánh một trận.
Ngoài Hoàng Tiểu Phân, những người phụ nữ khác ít nhiều đều bị cô ta hãm hại một lần. Người phụ nữ mà Thường Bảo Trụ mua kia đúng là có bệnh mà, không biết phân biệt tốt xấu.
Hoàng Tiểu Phân gật đầu đồng ý: "Tôi biết rồi."
Cô ta nhịn không được giải thích: "Lần này cô ta bị đánh thảm quá, tôi không nhẫn tâm."
Lâm Hoa Sen - một trong những người muốn chạy trốn nói:
"Vậy cũng do cô ta tự làm tự chịu. Cô chỉ nhìn thấy cô ta bị đánh thôi à, cô có biết vì sao cô ta bị đánh không? Tôi nói cho cô biết, là Thường Bảo Khố đi theo đám lưu manh trong thôn chui vào chăn của quả phụ thôn bên. Cô ta ghen, mắng Thường Bảo Trụ khiến Thường Bảo Trụ không vui nên mới đánh cô ta chứ sao."
"Lúc đó cô ta khóc lóc thảm thiết, nhưng sáng nay lúc tôi ra ngoài đã thấy cô ta dính lấy Thường Bảo Trụ đòi hôn nhẹ cơ mà. Thường Bảo Trụ không để ý đến cô ta mà cô ta vẫn cố sáp đến gần, còn hèn hơn chó nữa." Đến tận bây giờ, Lâm Hoa Sen vẫn chưa gặp một người phụ nữ nào như vậy.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/trong-sinh-lam-phao-hoi/chuong-186.html.]
Quả phụ thôn bên khá lớn tuổi, chồng c.h.ế.t rồi cũng không để lại cho bà ta một đứa con nào.
Bà ta cũng không muốn lập gia đình nữa, bèn mở cửa làm ăn, không cần biết tuổi lớn hay nhỏ, chỉ cần trả tiền thì đều có thể ngủ với bà ta.
Mười dặm tám thôn quanh đây không có ai không biết bà ta.
Lời vừa dứt, trên mặt mấy người đều đồng thời lộ ra biểu cảm châm biếm.
Những người phụ nữ bị bán đến đây có địa vị gì, vợ Thường Bảo Trụ đã bị bán ba bốn năm rồi mà vẫn chưa nhìn thấu á?
Cô ta giống như bị hỏng đầu óc rồi, nói cô ta bị thần kinh còn có cảm giác vũ nhục người bị bệnh thần kinh nữa.
Rõ ràng là Hoàng Tiểu Phân không biết chuyện này: "Cô ta không kể mấy chuyện này, chỉ nói cô ta không chịu nổi ngày tháng thế này nữa rồi, muốn trốn đi."
Lô Tú Mẫn vắt quần áo bỏ vào chậu gỗ: "Cô tin cô ta à?"
Lúc này có người đi đến, mấy người đẩy nhanh tốc độ, sau khi giặt xong thì tự động cúi đầu rời đi.
Đảo mắt một cái đã đến ngày thôn tổ chức họp đại đội.
Chiều hôm đó vẫn giống y như trong kí ức của Ngu Thanh Nhàn, cái loa mắc trên cây bắt đầu truyền ra tiếng thông báo họp.
Sau khi ăn cơm tối xong, Ngu Thanh Nhàn dán lá bùa mà cô đã chuẩn bị cho Thường Bảo Căn lên mặt anh ta.