Trọng Sinh Làm Pháo Hôi - Chương 165

Cập nhật lúc: 2025-03-09 14:49:55
Lượt xem: 3

Ánh mắt đen láy của Ngu Thanh Nhàn nhìn vò gương mặt bắt đầu tái nhợt của Hạ Văn Tĩnh, ngữ điệu trở nên thích thú:

“Quá tốt, như vậy thì không chỉ có thể xây nhà cho em mà còn dư dả để phụ cấp cho gia đình nhỏ của em sau này. Mua đồ đẹp nè, lên xã ăn nhà hàng nè, mua chun cột tóc xinh xinh rồi nhớ ốc sên thoa mặt nữa.”

Nói đoạn, Ngu Thanh Nhàn đột ngột giơ cổ tay trắng trẻo, xắn tay áo lên làm lộ ra những vết sẹo và vết bầm tím lớn nhỏ, giọng điệu gần gũi thì thầm:

"Mặc dù chị ba bữa một trận nhỏ, hai bữa một trận lớn, làm cực nhất lại ăn ít nhất, nhưng miễn là em hạnh phúc, chị cũng rất vui.”

Cô hơi ngẩng đầu lên nhìn Hạ Văn Tĩnh cao hơn nguyên thân một đầu sắc mặt hồng hào với mái tóc đen nhánh, cười hỏi:

“Em gái, em bảo chị phải kiên cường, thế em làm thế nào để sống vui sống tốt nhỉ? Nói chị nghe, làm thế nào?”

Hạ Văn Tĩnh như con cá mắc cạn, sau khi vùng vẫy một lúc lâu đã quay trở lại mặt nước đầy dưỡng khí, cuối cùng cô ta chậm rãi thở ra một hơi, cô ta ủy khuất vô tội cụp mắt xuống:

“Chị, chị đang trách em? Nhưng mà người gả chị đi là bố mẹ, không cho chị đi học cũng không phải em, chị nói em như vậy thật không công bằng, chị thay đổi rồi.”

Nói xong, trên mặt cô ta nước mắt giàn giụa, buồn bã thất vọng nhìn Ngu Thanh Nhàn,

“Kìa kìa, sao lại khóc? Sao chị có thể trách em? Chị thương em, không tiếc thể xác dù thịt nát thương tan vì hạnh phúc của em, sao em có thể hiểu là trách móc em?"

Ngu Thanh Nhàn giơ tay lên gạt đi nước mắt của cô ta, với đôi mắt sâu thẳm và giọng điệu đau khổ, đôi trên lại vểnh cao.

Từ khi còn bé, mỗi khi Hạ Văn Tĩnh làm sai chuyện gì đều sẽ trưng ra bộ mặt ‘ủy mị’ này, Hạ Thiên Cao thấy vậy liền đánh nguyên thân một trận tơi tả.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/trong-sinh-lam-phao-hoi/chuong-165.html.]

Hạ Văn Tĩnh đợi Hạ Thiên Cao đánh cô xong mới đi xin lỗi cô, sau đó lại tiếp diễn.

Tuy nguyên thân hiền lành, nhưng tuyệt đối không phải kẻ ngốc, cô ấy không hiểu Hạ Văn Tĩnh là loại người như thế nào thật sao?

Cô ấy biết, song từ nhỏ đến lớn những người đối xử tốt với cô ấy quá ít, thế nên có biết bộ mặt giả nhân giả nghĩa của Hạ Văn Tĩnh, cô ấy cũng theo bản thân mà vờ đi không tin.

Cô ấy quá thiếu thốn tình thương, cuộc sống nhiều cay đắng.

Một đứa trẻ như thế, chỉ cần người ta cho cô ấy chút ngọt ngào cô đều có thể dâng mạng mình cho người, loại người này Ngu Thanh Nhàn đã gặp qua.

“Chị à.”

Trong lòng Hạ Văn Tĩnh dâng lên một nỗi hoang mang khó tả, cảm giác ngột ngạt vừa rồi lại ập đến, sống lưng bất giác đổ mồ hôi.

Sợ rồi sao? Ánh mắt Ngu Thanh Nhàn trở nên lạnh lùng, khóe mắt thoáng thấy một bóng người, tay phải đẩy Hạ Văn Tĩnh ra, cô lùi lại vài bước để nhìn người đang tới.

“Hạ Thanh Nhàn, cô lại bắt nạt Văn Tĩnh. Cô ấy tốt với cô, sao cô nỡ ăn h.i.ế.p nó?"

Một thanh niên khoảng hơn hai mươi tuổi đi tới, đỡ vai Hạ Văn Tĩnh và liếc nhìn Ngu Thanh Nhàn đầy lạnh lùng.

Nghe tới đây, Ngu Thanh Nhàn đã chắc chắn rằng kẻ trước mặt cô là ai.

"Chậc chậc, con mắt nào của anh thấy tôi ăn h.i.ế.p nó? Sao tôi ăn h.i.ế.p nó? Mù mắt thì đi khám đi, đừng đến đây mất mặt lắm.”

Loading...