Trọng Sinh Làm Pháo Hôi - Chương 163

Cập nhật lúc: 2025-03-09 14:49:51
Lượt xem: 2

Ngu Thanh Nhàn quay đầu lại, bước tới bên giường, ngồi xổm xuống, nhẹ nhàng nói: “Tôi không cần biết cô có tin tôi không, nhưng tôi cũng chỉ là người bị bán tới đây, chỉ có điều, tình hình của tôi không giống cô, tôi bị cha mẹ bán tới đây, ừ, là cha mẹ ruột.”

“Muốn giúp cô chẳng vì gì khác, chỉ là muốn giúp thôi. Nếu cô nhất định muốn một lý do thì có thể đó là nhìn cô thấy thương thân.”

Ngu Thanh Nhàn đi rồi, cô nữ sinh kia ngơ ngác nhìn lên nóc nhà hồi lâu mới cầm bát cơm Ngu Thanh Nhàn để lại lên.

Đồ ăn Ngu Thanh Nhàn mang đến cho cô gái đều là đồ ngon, hôm nay có thịt gà xào, dùng rất nhiều dầu, cơm cũng là gạo tẻ.

Hôm qua là cơm tẻ với đầu thỏ xào cay, hôm trước lại là cá kho.

Chưa nói ở thôn nhỏ heo hút này, ngay cả ở nhà nữ sinh viên cũng không thể liên tục thịt cá như vậy.

Cô nữ sinh không biết liệu lời Ngu Thanh Nhàn vừa nói là thật hay giả, nhưng khi rơi vào chốn địa ngục chỉ toàn là tuyệt vọng này, có một người như thế đi tới bên cạnh, bất luận ý tưởng là tốt hay là xấu, cô ấy đều muốn vì bản thân mà cược một lần.

Kết quả là tốt hay xấu, chính cô ấy sẽ tự gánh chịu, bởi dẫu sao chăng nữa, đâu còn kết cục nào có thể tồi tệ hơn lúc này, nhưng nhỡ đâu, nhỡ đâu có thể thành công?

Nhỡ đâu đây lại chính là chiếc phao cứu mạng của cô ấy thì sao?

Đứng trước một cơ hội như thế, cô nữ sinh không nỡ buông tay, cũng không dám buông tay.

Thôn Xương Sơn ít đất ít ruộng, vài ngày nữa thu hoạch ngô, công việc tiếp theo là chặt bỏ thân ngô, Ngu Thanh Nhàn bị phân công đến khu vực càng lúc càng xa, còn xui xẻo cho làm chung chỗ với Hạ gia trang.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/trong-sinh-lam-phao-hoi/chuong-163.html.]

Biếng nhác cả buổi sáng, đến trưa Hạ Văn Tĩnh lại tìm tới cô.

“Sao mấy bữa nay chị không đến gặp em?"

Nguyên thân sống ở nhà họ Thường cực vô kể, thế nên buổi trưa bắt đầu làm việc gặp mặt người trong nhà đã trở thành một trong những khoảnh khắc nhẹ nhàng hiếm hoi đối với cô ấy, mà đa phần người cô gặp vào buổi trưa là Hạ Văn Tĩnh.

“Bận, không rảnh.” Ngu Thanh Nhàn hời hững đáp.

Hạ Văn Tĩnh mím môi không hài lòng, thấy chị gái mình không còn tốt tính như thường ngày dỗ dành mình, trong lòng thoáng chút tủi thân lại như cùng chung mối thù.

Cô ta nổi giận với Ngu Thanh Nhàn: “Thì lúc trước chị cũng bận mà, cũng thường đến chơi với em đó thôi? Nhất định là bà già nhà họ Thường kìa hạch sách chị rồi!!”

"Chị đó, tính tình yếu đuối, người hiền lành dễ bị ức hiếp, ngựa dễ bảo thường bị người cưỡi! Bà già đó thấy chị dễ ăn h.i.ế.p nên ngày nào cũng lôi chị ra chì chiết!” Hạ Văn Tĩnh lại ca bài ca con cá không biết đã nghe bao nhiều lần.

Nhìn vẻ ngây thơ tốt bụng như thấy sen trắng ‘gần bùn mà chẳng hôi tanh mùi bùn’ của Hạ Văn Tĩnh, Ngu Thanh Nhàn thoáng hiện ý cười.

Cô ta được bố mẹ cưng chiều, muốn làm gì thì làm mà không nghĩ trước tính sau, còn nguyên thân? Để giành được chút thừa nhận và yêu thương ít ỏi, cô ấy bán mạng làm lụng, ngoan ngoan nghe lời, làm một cô gái nhu thuận chăm làm, người người đều khen.

Nhưng nguyên chủ bé nhỏ ấy nhận lại được gì? Bất kể là khi nào, chỉ cần cô em gái này muốn, cô ấy vĩnh viễn bị lấy đi một thứ gì đó.

Loading...