Trọng Sinh Làm Pháo Hôi - Chương 153
Cập nhật lúc: 2025-03-09 14:49:32
Lượt xem: 5
Người vừa bắt chuyện với Ngu Thanh Nhàn chính là hàng xóm nhà bên cạnh Thường Đại Hữu, vợ Thường Căn Phát.
Chị ta không phải được mua tới mà tới làm vợ do tục hoán thân (gia đình này gả con gái cho nhà kia và đón con gái nhà kia về làm con dâu gọi là hoán thân).
Thôn Xương Sơn là một thôn làng cực kì dị dạng, người phụ nữ được làm mai đúng lễ nghĩa vào đây sẽ có địa vị cao nhất, thứ đến là người bị hoán thân vào thôn làm vợ, thứ ba là loại mua về từ bé nuôi làm con dâu trong nhà như nguyên thân, loại cuối cùng chính là những người phụ nữ bị mua về theo những con đường bắt cóc lừa bán.
Ngu Thanh Nhàn phải duy trì hình tượng cũ của nguyên thân nên không nói một lời.
Vợ Thường Căn Phát cũng không để ý đến cô nữa, chị ta quay sang trò chuyện cùng những người khác, động tác trên tay càng rề rà chậm chạp hơn.
Một buổi sáng trôi qua rất nhanh, tiếng kẻng trưa báo hiệu tan tầm vang lên, bất luận đang làm gì, ai nấy đều vội vàng vứt bỏ xuống hết, nhanh nhẹn chui ra khỏi bãi ngô, tìm người nhà.
Ngu Thanh Nhàn cũng tìm tới chỗ ba người nhà Thường Bảo Căn.
Cha Thường Bảo Căn tên là Thường Đại Đức, ông ta đang ngồi xổm bên bờ ruộng, chậm rãi uống nước, Thường Bảo Căn đang ngồi bên cạnh ông ta.
Ngoại hình của Thường Đại Đức thuộc dạng xấu xí, Phạm Xuân Hà trông cũng bình thường, cho nên, con của họ là Thường Bảo Căn trông càng xoàng xĩnh hơn nữa.
Thường Bảo Căn năm nay chừng ba mươi tuổi, đầu hói sớm, giờ ngồi xổm dưới đất, ánh mặt trời chiếu xuống đỉnh đầu thậm chí còn phản quang được.
Thấy Ngu Thanh Nhàn đi tới, Thường Đại Đức liếc nhìn con mình một cái, Thường Bảo Căn đang vui vẻ cười cười lập tức xụ mặt.
“Sao giờ này mới tới?” Thường Bảo Căn hừ một tiếng.
Phạm Xuân Hà cau mặt nhíu mày: “Còn tại sao nữa? Làm việc đã lười, đến ăn cũng lười. Nhà tao xui mấy đời mới cưới mày về đấy. Không sinh nổi một đứa con, bà đây còn phải cho ăn hầu uống.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/trong-sinh-lam-phao-hoi/chuong-153.html.]
Nhớ tới số tiền và lương thực hàng năm phải chi ra để nuôi Ngu Thanh Nhàn ngoài số lương thực nộp thuế, Phạm Xuân Hà càng nói càng tức tối, còn thường thò tay cấu véo Ngu Thanh Nhàn.
Thường Đại Đức hắng giọng một tiếng, bà ta mới thu tay về, nhưng vẫn hùng hùng hổ hổ lườm Ngu Thanh Nhàn như muốn dùng ánh mắt khoét thịt cô.
Cơm trưa nay là cơm độn ngô khô, canh khoai tây.
Quả nhiên, không ngoài dự đoán của Ngu Thanh Nhàn, phần cơm của cô chủ yếu là canh khoai tây, cơm ngô chỉ có một nắm.
Ngu Thanh Nhàn ngửa đầu uống canh, tay nghề nấu nướng của Phạm Xuân Hà thật sự rất tệ, một món canh khoai tây đơn giản như thế mà cũng nấu thành nồi canh heo ăn.
Thời kỳ này ngô phơi khô không giống như loại ngô về sau được tách cẩn thận, nấu lên ăn rất khó nuốt. Ngu Thanh Nhàn vừa ăn vừa nhíu chặt mày.
Ăn xong, cô đặt bát xuống, đứng lên kiếm chỗ nghỉ tạm, trước nay nguyên thân đều luôn như vậy.
Cô tìm đến dưới bóng cây nguyên thân hay ngồi nghỉ, nơi đó đã có một thiếu nữ trẻ trung đang ngồi.
Bước chân Ngu Thanh Nhàn thoáng khựng lại.
Đó là em gái của nguyên thân, Hạ Văn Tĩnh.
Đồng thời cũng là nhân vật nữ chính của thế giới này.