Trọng Sinh Làm Pháo Hôi - Chương 152
Cập nhật lúc: 2025-03-09 14:49:30
Lượt xem: 3
Hiển nhiên chân thỏ và cơm tẻ đã khiến cô nữ sinh kia sợ hãi, đáy mắt cô ấy đầy những phòng bị, nhưng vẫn cắn răng không nói một lời, cô gái muốn động đậy, nhưng gân chân trái đã bị cắt đứt, cô không thể nhúc nhích nổi.
Ngu Thanh Nhàn nói khẽ với cô gái: “Ăn đi, muốn chạy trốn thì phải nhồi đầy bụng, dưỡng sức cho tốt mới chạy được.”
Đám người trong thôn này đã lập ra một bộ quy tắc để thuần hóa những người vợ bị mua về.
Đánh một trận, bỏ đói vài bữa, nếu còn cứng đầu thì cắt đứt gân chân, vẫn không chịu khuất phục thì đánh gãy luôn tay, như thế sẽ không chạy trốn được nữa.
Bọn người này hoàn toàn không có nhân tính, cũng không bao giờ nghĩ những người bị đánh gãy gân tay gân chân sẽ đau đớn đến mức nào, thậm chí bọn họ còn chẳng coi những người đó là con người.
Những người phụ nữ tội nghiệp ấy bị đối xử như súc vật được mua về, có thể thuần hóa thì thuần hóa, mà không thuần hóa được thì dùng bạo lực để thuần hóa, đợi sau khi sinh con, nếu còn chưa chịu nghe lời, có kẻ thậm chí còn bán trao tay luôn người phụ nữ vừa sinh con cho mình.
Ngu Thanh Nhàn quay đầu rời khỏi đó.
Cô nữ sinh nhìn cánh cửa đã đóng lại thật lâu, mới sực nhớ tới câu nói cuối cùng của Ngu Thanh Nhàn.
Cô ấy nhào về phía bát cơm tẻ và chiếc chân thỏ, bất chấp tất cả dồn vội vào miệng mình.
Vừa nhét thức ăn vào miệng, nước mắt vừa rơi lã chã, đến cuối cùng, tiếng nức nở nghẹn ngào biến thành tiếng khóc thương tâm.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/trong-sinh-lam-phao-hoi/chuong-152.html.]
Ngu Thanh Nhàn tới khu vực làm việc, vừa kịp lúc bắt đầu, đội trưởng chắp tay sau lưng nói mấy câu rồi để mọi người bắt tay vào việc.
Bẻ ngô là một công việc rất tốn sức, nắng tháng Chín phả thẳng vào như nướng từng người, ai nấy đều cảm thấy toàn thân hừng hực như sắp phát lửa.
Lá ngô sắc lẻm, nếu không được phòng hộ kỹ càng, cắt vào da mặt sẽ rất ngứa và rát.
Đây là thời đại tập thể, mọi người đều khá là lười nhác trong công việc chung, người của thôn Xương Sơn càng thể hiện rõ hơn. Họ vừa bẻ ngô vừa dây dưa kéo dài thời gian, Ngu Thanh Nhàn cũng học theo.
Lúc này, một chị bên cạnh quay sang kinh ngạc nhìn cô: “Ối chà, vợ Bảo Căn cũng biết làm biếng rồi à?”
Giọng chị ta rất lớn, vừa dứt lời đã khiến rất nhiều người đổ dồn ánh mắt về phía này, chị ta lại tiếp tục: “Thế là được rồi, không cần liều mạng quá đâu, cô liều mạng làm việc khiến những người xung quanh chúng tôi đây so không được trông càng lười, mất công bị đội trưởng mắng.”
Nguyên thân bị Phạm Xuân Hà ngày ngày đánh mắng, cho nên luôn phải dốc hết sức làm việc, bởi vì không làm việc sẽ không có cơm ăn, thậm chí còn bị đánh ác hơn.
Nhưng trong hoàn cảnh làm việc mà tất cả mọi người đều lề mề câu giờ, nguyên thân lại vẫn cứ chăm chú làm việc, như thế trông chẳng khác nào một con thiên nga giữa đám vịt bầu, hết sức bắt mắt.
Đội trưởng rất thích thái độ của cô ấy, ngày nào cũng biểu dương, nhưng những người cùng đội lại dần dần hậm hực chán ghét cô ấy tột cùng.