Trọng Sinh Làm Pháo Hôi - Chương 140
Cập nhật lúc: 2025-03-08 22:15:21
Lượt xem: 4
"Bành Tử Kiện kia, tên là Bành Tử Kiện đúng không? Lúc trước đã đến nhà chúng ta vài lần, cũng rất chịu khó, anh còn khen nhóc con này có mắt nhìn, trông người cũng rất có tinh thần."
"Xí, bây giờ nghĩ lại, thằng nhóc kia giống hệt một con chồn!"
Văn Thanh Yến dở khóc dở cười:
"Em nói vậy khác nào mắng cả mình?"
Ngu Thanh Nhàn nghe vậy cảm thấy cũng đúng, vừa rồi cô giận quá mất khôn.
Văn Thanh Yến lại nói tiếp:
"Được rồi, đừng giận nữa, Thủy Tâm cũng không còn nhỏ nữa, đã mười tám rồi, đều trưởng thành rồi, nó biết mình muốn gì. Thằng bé kia không phải lúc trước đã đến nhà chúng ta rồi sao, trông cũng là một đứa trẻ ngoan, em cứ kệ trước đi, để chúng nó tự tìm hiểu."
"Hơn nữa, con trẻ đều lớn rồi, có ý kiến của riêng mình, nếu em không ngăn cản có lẽ còn đỡ, một khi em ngăn cản sẽ kích động lòng phản nghịch của chúng." Văn Thanh Yến khuyên nhủ có tình có lý.
"Cũng như em nói, Thủy Tâm còn nhỏ, chưa có tính kiên định, chưa biết chừng sau khi hẹn hò một thời gian lại cảm thấy hai người không hợp nhau thì sao?"
Nghe Văn Thanh Yến khuyên nhủ như vậy, Ngu Thanh Nhàn cảm thấy rất có lý:
"Vậy được rồi, chúng ta cứ nhìn trước đã. Nếu không thành thì chúng ta tách hai đứa ra."
Ngu Thanh Nhàn suy nghĩ một chút, lại nói thêm:
"Anh tra lai lịch của thằng bé giúp em."
"Được được." Văn Thanh Yến lập tức đồng ý với Ngu Thanh Nhàn.
Cuối cùng cô cũng dịu xuống.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/trong-sinh-lam-phao-hoi/chuong-140.html.]
Tuy Bành Tử Kiện đã ăn một trận đòn, nhưng cũng coi như qua được cửa ải nhà đối tượng, lúc đến cậu ta đã bỏ tiền tiết kiệm nhiều năm của mình ra mua rất nhiều quà biếu, đồ ăn, đồ dùng đều có. Lúc cậu ta ra về, Ngu Thanh Nhàn cũng tặng lại quà đáp lễ.
Trên đường về nhà, bước chân của Bành Tử Kiện có chút lâng lâng.
Vậy là nhà đối tượng đã đồng ý mình rồi sao?
Dựa theo phong tục địa phương, nếu không đồng ý đối tượng của con gái, sẽ trả hết quà của đối tượng mang đến về, nếu coi trọng thì sẽ dùng đồ nhà mình làm quà đáp lễ cho nhà trai, tỏ ý chúng tôi tán thành mối lương duyên của hai đứa, cậu có thể tiếp tục yêu đương với con gái nhà tôi.
Bành Tử Kiện sung sướng về đến nhà, đặt đồ lên mặt bàn trước ghế sofa, sau đó ngồi phịch xuống ghế sofa làm bằng gỗ lim:
"Lan Anh ơi, rót cho cháu chén nước."
Bà nội Bành đang làm việc trong bếp, đi ra mắng:
"Thằng ranh này, có biết lễ phép không? Còn gọi bà rót nước, bà rót mày có dám uống không?"
Nếp nhà của nhà họ Bành khá thoải mái, bà nội Bành cũng không để ý Bành Tử Kiện và anh trai cậu ta gọi thẳng tên của mình.
Nếu là bình thường, Bành Tử Kiện đã sớm chạy rồi, nhưng hôm nay thì khác, cậu ta không sợ hãi, chỉ vào đồ ở trên bàn, nói:
"Lan Anh à, bà nhìn thấy không? Đây là gì?"
Bà nội Bành nhìn lên mặt bàn, thấy đây là đồ dinh dưỡng thường thấy, con dâu con trai bà và cháu lớn thích mua về nhà, bà và ông cụ đều không thích ăn, cuối cùng phần lớn đều cho thằng nhóc này được lợi.
"Không phải là đồ dinh dưỡng, còn có thể là hoa sao? Nhóc con, cháu mau nói cho rõ ràng, ngày nghỉ không về nhà còn đi đâu, đang đợi cháu ăn cơm đây này, vậy mà cả buổi không thấy đâu."