Trọng Sinh Làm Pháo Hôi - Chương 139
Cập nhật lúc: 2025-03-08 22:15:19
Lượt xem: 4
"Người nhà anh đều rất dễ tính, em yên tâm đi. Họ không yêu cầu gì cả, anh có thể mang một đối tượng về, họ còn phải cảm ơn trời đất ấy chứ."
Bành Tử Kiện trêu chọc:
"Anh trai anh lớn hơn anh tám tuổi, gia nhập quân ngũ nhiều năm rồi, sắp ba mươi mà vẫn chưa có đối tượng, khiến ông bà. cha mẹ anh đều lo sốt vó, bây giờ anh dẫn em về, họ còn yêu cầu được gì nữa chứ?"
Thủy Tâm không tin lắm, cô cũng đã thấy nhiều quan hệ mẹ chồng nàng dâu, như mẹ cô và bà nội ruột mới là bình thường, như bà Lục và mẹ cô là chuyện rất hiếm lạ.
Mộc Tâm bê nước vào nhà, Bành Tử Kiện lập tức ngồi phắt dậy, sống lưng thẳng tắp, trông vô cùng nghiêm chỉnh.
Mộc Tâm đặt rượu ngọt lên bàn, kéo Thủy Tâm ra ngoài:
"Sao em không báo trước một tiếng đã đưa người về? Em không thấy lúc em dẫn đối tượng về mẹ đã choáng váng à?"
Thủy Tâm rất bất đắc dĩ:
"Vốn em cũng không định đưa về, nhưng anh ta cứ dính chặt lấy. Biết hôm nay em được về nhà, từ sáng sớm đã đứng dưới lầu ký túc xá chờ em. Em đi đâu anh ta theo đấy, chỉ hận không thể theo cả vào nhà vệ sinh. Em còn cách nào chứ, đành phải đưa về thôi. Dù sao sớm muộn gì cũng phải ra mắt bố mẹ, chỉ là vấn đề bị đánh đau hay không."
Thủy Tâm nói xong, hai chị em bật cười.
Từ sau khi hai chị em lên cấp ba, mẹ hai cô bé chỉ sợ họ bị nam sinh quyến rũ mất, vừa rảnh rỗi là nói về các tri thức nam nữ cho họ biết, còn nhờ chú Văn đưa ra nhiều ví dụ đàn ông lừa con gái cho họ nghe, bà Lục thì kể những chuyện đàn ông đánh vợ, cờ bạc, trai gái trong làng cho họ nghe.
Được người nhà bảo vệ như vậy, còn dạy dỗ quanh năm suốt tháng như thế, hai chị em Mộc Tâm đã mọc ra một đôi hỏa nhãn kim tinh, ai thế nào, họ chỉ nhìn hành động của người đó là biết được bảy tám phần.
Thủy Tâm lại kéo tay Mộc Tâm:
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/trong-sinh-lam-phao-hoi/chuong-139.html.]
"Lần trước chị viết thư cho em nói về chuyện của chị với anh Tiểu Chu, sao rồi, đã quyết định chưa?"
Mộc Tâm là một người khó hòa nhập, kể cả cô cảm thấy Tiểu Chu rất tốt, nhưng vẫn muốn quan sát thêm:
"Bọn chị không vội, cứ để từ từ đi."
Thủy Tâm "chẹp" một tiếng:
"Hai người các chị đúng là hợp nhau, chị chậm chạp, anh ta cũng không nôn nóng."
Mộc Tâm chỉ cười không nói, vuốt hai bên tóc ra sau tai.
Tiểu Chu đâu phải là không nôn nóng, trong nhiều lần gặp mặt, vẻ nóng cháy trong mắt cậu không thể giấu được ai, chỉ vì tôn trọng Mộc Tâm cho nên bằng lòng chờ cô mà thôi.
Ở phía bên kia Văn Thanh Yến đang khuyên nhủ Ngu Thanh Nhàn.
Ngu Thanh Nhàn sắp tức c.h.ế.t rồi:
"Thủy Tâm mới mười tám, vừa mới trưởng thành! Thằng ranh kia sao lại không biết xấu hổ như thế chứ."
Đánh người ta một trận xong, Ngu Thanh Nhàn vẫn còn chưa hết giận.
Lúc cô tới Thủy Tâm mới mười một, khó khăn lắm mới nuôi được đến từng này, từ một cô bé trưởng thành thành một thiếu nữ, Ngu Thanh Nhàn còn chưa cảm nhận được niềm vui mừng khi trong nhà có con gái mới lớn, đã có tên muốn đến lừa đi mất rồi.