Trọng Sinh Làm Pháo Hôi - Chương 138
Cập nhật lúc: 2025-03-08 22:15:17
Lượt xem: 4
Trong trường quân đội ít nữ sinh, nữ sinh có tính cách hào sảng, cởi mở như Thủy Tâm lại càng ít.
Vừa khai giảng được một tháng, đã có nam sinh viết thư tình cho Thủy Tâm, sau đó thời gian trôi đi, người thích cô bé ngày càng nhiều.
Tuần trước còn có mấy người ỷ vào việc mình có văn hóa, có tu dưỡng, đã viết thơ ca cho Thủy Tâm .
Chuông báo động lập tức kêu vang trong đầu Bành Tử Kiện, ngày ngày cậu ta đều quấn lấy Thủy Tâm, đòi cô dẫn mình về ra mắt cha mẹ, để mối quan hệ được công khai.
Cậu ta nằm mơ cũng không ngờ võ nghệ của Thủy Tâm lại học từ Ngu Thanh Nhàn.
Cậu ta còn tưởng Thủy Tâm học từ cha dượng của cô!
Bành Tử Kiện muốn khóc, càng muốn quay trở về thời điểm cách đây một tiếng trước, lúc mình đang nói linh tinh trước mặt Thủy Tâm.
Ai bảo mày không nghe vợ nói!
Nếu như nghe lời, cậu ta cũng sẽ không bị động như thế này!
Nếu cậu ta nghe lời, ít nhất cũng có thể chuẩn bị tâm lý một chút.
Nhưng chuyện đã đến nước này, chỉ có thể tiếp tục.
Ngu Thanh Nhàn ra tay không hề nể nang với Bành Tử Kiện, đòn đánh rất tàn nhẫn, lúc đầu Bành Tử Kiện còn bày ra tư thế sẵn sàng đón địch, kết quả ngay cả ba chiêu của Ngu Thanh Nhàn cậu ta cũng không đỡ nổi, chỉ có thể gắng lượng bảo vệ bản thân không bị đánh thảm hại hơn.
Sau khi bị trúng thêm một đấm, trên mặt Bành Tử Kiện lộ vẻ khổ sở.
Tiểu Chu ở bên cạnh nhìn, liên tục nuốt nước bọt, vẻ mặt nhìn Ngu Thanh Nhàn tràn đầy sợ hãi, cả người run rẩy .
Mộc Tâm nhìn thấy, mỉm cười với cậu ta, Tiểu Chu thấy cô bé mỉm cười với mình, trong lòng vui như mở cờ, lập tức cảm thấy bản thân vẫn còn ổn.
Đánh Bành Tử Kiện xong, cục tức trong lòng Ngu Thanh Nhàn rốt cuộc cũng giảm đi một chút.
Văn Thanh Yến thấy cô đánh xong, vội vàng đưa khăn tay đến, Ngu Thanh Nhàn nhận lấy, lau mồ hôi trán:
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/trong-sinh-lam-phao-hoi/chuong-138.html.]
"Tạm được, như vậy đi, Thủy Tâm, con dẫn bạn học vào phòng ngồi. Mộc Tâm, đi lấy rượu ngọt để trong giếng nước ra rót cho cậu ta một chén, trời nóng lắm, đừng để cảm nắng."
Thủy Tâm kéo Bành Tử Kiện vào trong phòng, cậu ta thấy Ngu Thanh Nhàn không theo tới, bấy giờ mới nhe răng nhếch miệng, nằm dựa vào giường:
"Thủy Tâm à, dì ra tay ác quá."
Thủy Tâm cười khẩy một tiếng, thản nhiên ngồi vào mép giường:
"Em đã bảo anh từ trước rồi, cửa nhà em không dễ vào đâu. Bây giờ đã tin chưa? Chú em còn chưa ra tay đâu đấy, nếu chú em ra tay, ngay cả giường anh cũng không xuống được."
Bành Tử Kiện hoàn toàn tin vào câu này:
"Tin tin, nhưng làm sao được chứ, để có được em, dù khó khăn hơn nữa cũng phải tiến lên, cũng không thể không có danh phận mãi được đúng chứ? Em xem đám sói ở trường, ngày nào cũng nhìn chăm chăm vào chúng ta, chỉ hận không thể kéo anh ngã ngựa để mình lên thay thế."
Thủy Tâm lườm Bành Tử Kiện một cái:
"Anh chỉ thích nói linh tinh."
Bành Tử Kiện ôm hai mắt mình:
"Ôi, em không hiểu đâu."
Cậu ta bắt tréo hai chân:
"Thực ra nghĩ lại cũng thấy rất tốt, ít nhất dì không đuổi anh ra khỏi cửa. Đây là vạn hạnh trong bất hạnh."
Thủy Tâm mỉm cười với cậu ta.
"Đúng rồi, cha mẹ anh có dễ ở chung không?" Thủy Tâm cảm thấy mình đã đưa Bành Tử Kiện về ra mắt cha mẹ, cách lúc mình ra mắt cha mẹ cậu ta cũng không còn lâu nữa.