Trọng Sinh Làm Pháo Hôi - Chương 122
Cập nhật lúc: 2025-03-08 22:13:30
Lượt xem: 4
Quán trọ và khách sạn nhỏ trong phố nhiều như vậy, người của chính phủ lại cố ý tìm đến nhà anh ta.
Việc này không phải tình cờ đơn giản, nếu để nhà khác tranh mất cơ hội đầu tiên, chỉ sợ khách sạn nhỏ nhà anh ta sẽ không thể thành sản nghiệp quốc doanh được.
Nếu về sau chính sách lại thay đổi, nhà anh ta sẽ chẳng biết đi đằng nào mà khóc mất.
Trương Cường nôn nóng đi thẳng tới cục công thương, người của cục công thương vẫn đang chờ họ, thấy anh ta tới, hỏi rõ ý nguyện liền đưa ra hợp đồng.
Ra khỏi cục công thương, Trương Cường thấy ông chủ khách sạn bên đường kia cũng đang vội vã tới đây, anh ta nhét hợp đồng vào túi, ngẩng đầu đi lướt qua ông ta.
Hai nhà bọn họ đã tranh chấp rất lâu, lúc này, Trương Cường đột nhiên cảm thấy quyết định của mình vô cùng chính xác.
Ngu Thanh Nhàn cùng Tiểu Chu xác định bao bì đóng gói giấm từ nay về sau, họ muốn dùng bình thủy tinh cỡ nhỏ, như thế vừa có lợi cho vận chuyển lại tiện lợi cho người mua.
Trong thành phố có một nhà máy sản xuất bình thủy tinh, sản phẩm của họ chủ yếu đều cung cấp cho nhà máy sản xuất bia ở đây, một chủng loại sản phẩm, một khách hàng, nếu có đơn đặt hàng mới, chắc chắn họ sẽ rất vui lòng nhận ngay.
Nhãn dán trên bình cũng đã được xác định kích thước và nội dung, sau khi thảo luận nhiều vòng, hai người lựa chọn thiết kế của Mộc Tâm, thiết kế đó cực kì phù hợp với thẩm mỹ của thời đại này.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/trong-sinh-lam-phao-hoi/chuong-122.html.]
Trên nhãn có hai ngôi sao năm cánh màu đỏ, được nối với nhau bằng năm đường cong đi từ mỏng đến dày, ở chính giữa có một chữ ‘Giấm’ thật to, bên dưới viết thêm một dòng nhỏ, xưởng giấm thơm liên hợp Lục Thị.
Thiết kế giản đơn lại hào phóng, nhận được sự tán thành của mọi người, Mộc Tâm hưng phấn đỏ mặt.
Cô bé luôn rất có hứng thú với hội họa, sau khi tốt nghiệp tiểu học, Văn Thanh Yến có dẫn cô bé tới gặp một giáo viên dạy mỹ thuật tạo hình, là vợ chiến hữu của anh.
Sau khi gặp mặt, Mộc Tâm đã theo học vẽ với cô giáo kia một thời gian. Mấy năm gần đây, dù bài vở nặng đến đâu, mệt mỏi đến đâu, cô bé vẫn duy trì thói quen mỗi ngày vẽ một bức họa.
Nhưng cho tới nay, cô bé chưa từng nghĩ đồ án thiết kế của mình sẽ trở thành nhãn hiệu của nhà máy.
Mộc Tâm mừng đến rơi nước mắt, lòng tràn đầy vui sướng và tự hào, thành công này giúp cô bé một lần nữa khẳng định, mình là một người có ích.
Ngu Thanh Nhàn đưa ra lời công nhận giá trị của cô bé: “Mộc Tâm giỏi lắm.”
Thủy Tâm ngồi bên cũng khẳng định: “Chị hai thật quá lợi hại.”
Hôm sau, Văn Thanh Yến tan tầm về nhà, mua cho Mộc Tâm một hộp bút vẽ mới đang rất được yêu thích gần đây, Thủy Tâm cũng được một cây bút máy mới.
Nhãn trên sản phẩm đã được xác định, tiếp đó là công tác tuyển công nhân. Tin này vừa được thả ra, nhà Ngu Thanh Nhàn đã chật ních người trong thôn tới hỏi.