Trọng Sinh Làm Pháo Hôi - Chương 119
Cập nhật lúc: 2025-03-08 22:13:25
Lượt xem: 2
“Hơn nữa, người ta nói có tuổi mà sinh nở thì nguy hiểm sẽ tăng rất nhiều, tuy đối với anh, em mãi mãi luôn 18 tuổi nhưng anh vẫn rất sợ.”
Vì thế, chút gượng gạo mất tự nhiên trong mắt Ngu Thanh Nhàn đã tan biến sạch, cô hôn nhẹ lên khóe miệng Văn Thanh Yến một cái: “Cảm ơn anh.”
Văn Thanh Yến cầm tay cô: “Cảm ơn anh gì chứ, chúng ta là vợ chồng, nói cảm ơn thì quá khách sáo rồi. Nhưng nếu em muốn cảm ơn cũng không phải không được, lấy thân báo đáp nhé.”
Ngu Thanh Nhàn chưa kịp đáp lời đã bị Văn Thanh Yến đè ngã xuống giường.
Ngày hôm sau tỉnh dậy, Ngu Thanh Nhàn nhìn những dấu vết loang lổ trên người bèn phỉ nhổ Văn Thanh Yến một trận, đã một đống tuổi rồi mà còn dám càn rỡ như thế.
Văn Thanh Yến cũng thấy, ngại ngùng sờ mũi cười cười với cô:
“À thì, tại mấy chục năm trước đây phải sống thanh tâm quả dục như hòa thượng, mãi mới có dịp được ăn mặn, cũng phải cho anh có cơ hội bù lại chứ?”
Ngu Thanh Nhàn lườm anh một cái: “Dậy mau, không đi làm chắc?”
Văn Thanh Yến đứng dậy thay đồ, ngó ra ngoài thấy trời đã sáng, bèn chép miệng một cái: “Giờ anh đã thực sự hiểu được vì sao thời cổ đại lại lưu truyền câu thơ kia.”
Ngu Thanh Nhàn đang chải đầu, nghe anh nói thế bèn tò mò hỏi: “Câu thơ gì?”
“Đêm xuân ngắn ngủi, trời đã rạng, từ đó quân vương chẳng lên triều sớm.”
Văn Thanh Yến chưa nói hết câu đã vội ngửa người ra sau né, một chiếc lược rơi xuống sát cạnh anh.
Ngu Thanh Nhàn càng lườm dữ dội hơn, tò mò hại c.h.ế.t người, mình hỏi mấy thứ vớ vẩn này làm gì cơ chứ?
Đã ở bên nhau bao năm rồi, tính tình Văn Thanh Yến cổ quái tinh ranh cỡ nào, chẳng lẽ cô mới biết hôm qua sao?
Bộ dạng như hôm nay còn ít gặp hay sao?
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/trong-sinh-lam-phao-hoi/chuong-119.html.]
Sau khi kết hôn, Văn Thanh Yến có còn liên quan gì đến anh lính lạnh lùng nghiêm nghị ngày trước nữa đâu?
Tất cả đều chỉ là ảo giác do chưa thân thuộc với nhau mà thôi. Vì sao cô không thể khống chế được m.á.u tò mò trong mình cơ chứ?
Ngu Thanh Nhàn vừa lườm Văn Thanh Yến vừa ảo não tự trách mình.
Văn Thanh Yến cười ha ha không ngừng.
“Cười cười cười, cười c.h.ế.t luôn đi.”
“Thế thì không được, anh mà chết, chẳng phải em không chồng hay sao? Anh nhất định phải sống lâu trăm tuổi.”
Ngu Thanh Nhàn không nhịn được, cũng phải bật cười.
Hai vợ chồng chí chóe đùa vui, một ngày mới lại bắt đầu.
Bữa sáng chưa kết thúc, đồng chí Tiểu Chu đã tới. Đêm qua anh chàng kích động cả đêm, sáng sớm rời giường liền nhanh nhẹn đến ngay thôn Điền Dương, không chờ nổi đến giờ hành chính.
“Chào chị Lục.” Sau một đêm cân nhắc, Tiểu Chu đã học hỏi được từ vụ Trần Di Văn, thái độ đối với Ngu Thanh Nhàn hết sức kính trọng.
Đã có Trần Di Văn làm mẫu so sánh, ấn tượng của Ngu Thanh Nhàn dành cho Tiểu Chu cũng hết sức tốt đẹp.
“Tiểu Chu tới rồi à? Ăn sáng chưa? Chưa thì ngồi vào cùng ăn với chúng tôi cho vui?”
Tiểu Chu đúng là có hơi đói, nhưng cậu chỉ sờ sờ bụng, từ chối: “Không cần đâu ạ.” Mới nói đến đó, bụng cậu chàng đã réo lên sùng sục.