Trọng Sinh Làm Pháo Hôi - Chương 111

Cập nhật lúc: 2025-03-08 22:13:10
Lượt xem: 2

Cô ta cho rằng mình tới một xưởng nhỏ làm quản lý là đã giữ thể diện cho chủ xưởng này rồi, ban đầu cô ta cũng định làm thế.

Nhưng khi thấy thái độ của Ngu Thanh Nhàn như vậy, cô ta quyết định, đợi khi lấy được công thức bí mật của xưởng giấm này, cô ta sẽ đá văng Ngu Thanh Nhàn đi.

Ngu Thanh Nhàn liệu có biết sợ ai chăng?

Kẻ trước đó dám cư xử không biết điều với Ngu Thanh Nhàn chính là Giang Bảo Quốc và Lý Mãn Trụ, nhưng hai người này có ai chiếm được chút lợi nào từ cô không?

Ngu Thanh Nhàn xô đẩy Trần Di Văn ra khỏi cửa: “Thứ lừa đảo ở đâu tới đây thế này? Dám giả danh chính phủ tới chỗ này lừa bịp à?”

Trần Di Văn bị đẩy ra tận cổng, tức giận đến hổn hển liên tục, n.g.ự.c phập phồng kịch liệt, tay run run chỉ vào cửa hồi lâu chưa nói được một lời.

Thật lâu sau, cô ta mới nghiến răng: “Cô cứ chờ đấy cho tôi.”

Trần Di Văn ném lại một câu rồi quay phắt người, bỏ đi.

Ngu Thanh Nhàn quay vào trong nhà, cả nhà đang tụ tập trong phòng bếp ăn cơm.

Văn Thanh Yến đưa đũa cho cô: “Ai đến đấy?”

“Tự xưng là nhân viên nhà nước, muốn tới tiếp quản xưởng giấm, bảo em đừng nhúng tay vào việc khác, chỉ cầm đồng lương kỹ thuật viên là được.” Hiện giờ cả hai nhà đều ăn bên nhà họ Văn, phòng ăn bên này cách cổng nhà họ Lục khá xa, Ngu Thanh Nhàn cãi nhau với Trần Di Văn ở cửa chính, những người khác đều không nghe thấy.

Văn Thanh Yến cau mày: “Người của cục công thương hôm qua đưa văn kiện cho em cũng nói như vậy à?”

Ngu Thanh Nhàn lắc đầu, bây giờ công tư hợp doanh đều là song phương cộng đồng quản lý.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/trong-sinh-lam-phao-hoi/chuong-111.html.]

Ngu Thanh Nhàn nhất định phải đi theo cách thức làm việc của người đi trước, sau lưng cô còn rất nhiều tổ chức và cá nhân sản xuất kinh doanh đang thăm dò thái độ chuẩn bị chờ hợp tác với chính phủ.

Nếu như cô mở đầu một tiền lệ ủy quyền toàn quyền cho chính phủ, những người sau cô cũng phải dựa theo phương thức của cô mà hợp tác.

Xưởng giấm của cô chẳng qua chỉ là một xưởng nhỏ quy mô gia đình, nếu không có Văn Thanh Yến, người bên cục công thương chưa chắc đã thèm để ý đến.

Ngu Thanh Nhàn không quá coi trọng việc quản lý kinh doanh của xưởng giấm, nhưng người khác thì chưa chắc. Cô đã không thể mưu cầu phúc lợi cho họ thì càng không thể hại bọn họ được.

“Là cộng đồng quản lý kinh doanh.”

Văn Thanh Yến nói:

“Có văn kiện hợp đồng thì sợ gì. Nếu cô ta quay lại mà còn nói như vậy, em cứ từ chối đi, cùng lắm thì không làm xưởng giấm này nữa, tiền lương của anh đủ để nuôi nhà ta.”

“Được, vậy em chờ anh nuôi nhé.”

Từ sau khi kết hôn, Văn Thanh Yến luôn nộp toàn bộ tiền lương cho vợ, mỗi tháng, Ngu Thanh Nhàn lại trích ra một phần biếu bố mẹ chồng coi như tiền dưỡng lão, phí sinh hoạt lại tính riêng.

“Anh đang mong lắm đấy.”

Ăn cơm sáng xong, Văn Thanh Yến vội đi làm, chỉ dặn dò Ngu Thanh Nhàn thêm mấy câu rồi ra khỏi nhà.

Loading...