Trọng Sinh Làm Pháo Hôi - Chương 108
Cập nhật lúc: 2025-03-08 22:13:04
Lượt xem: 2
Thủy Tâm và Mộc Tâm có phòng riêng của mình ở cả hai bên, muốn ngủ bên nào thì ngủ, giống như tối qua, hai chị em sang bên này ngủ, sáng dậy ăn điểm tâm lại ngủ tiếp đến giờ còn chưa chịu dậy.
Bà Lục từ trong nhà đi ra, tay còn cầm chiếc rổ đựng kim chỉ: “Thủy Tâm bảo muốn có một cái túi đeo chéo, mẹ đang may cho con bé đây.”
Những năm gần đây, thỉnh thoảng Ngu Thanh Nhàn vẫn sang rót chút nước linh tuyền vào giếng nước dùng để nấu cơm của bên này.
Vì vậy, tình trạng sức khỏe của bà Lục càng ngày càng tốt, sắp sáu mươi mà khâu vá cũng không thấy hoa mắt vựng đầu. Bà lại rất yêu thương hai cô bé, có thể nói là hai cô bé muốn gì được nấy.
Hai chị em từ nhỏ đã không nhận được yêu thương từ người bà, cho nên càng thêm hiếu thảo và ngoan ngoãn với ông Văn và bà Lục, bốn ông cháu rất hòa thuận vui vẻ với nhau.
“Mẹ chiều chúng nó làm gì? Con bé nó muốn thì để nó tự làm đi, cũng sắp vào đại học rồi mà còn không biết việc của mình phải tự tay làm nữa.”
Thủy Tâm không ngủ, đang nằm trên giường sưởi đọc sách cùng Mộc Tâm, nghe thấy mẹ mình nói thế bèn mở cửa sổ cất cao giọng nói vọng ra:
“Bà nội thích làm cho con mà, mẹ quản đến tận bà đấy ạ?”
Bà Lục cười cười phụ họa cháu gái: “Đúng đúng, mẹ thích mà, con đừng có quản cả mẹ.”
Ngu Thanh Nhàn ngồi xuống chiếc ghế đá dưới hiên ăn dưa chuột, bà Lục vừa may vá vừa hỏi:
“Nãy mẹ nghe con với Thanh Yến nói công tư hợp doanh gì đó, làm sao đấy, xưởng giấm sắp bị hợp doanh với nhà nước à?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/trong-sinh-lam-phao-hoi/chuong-108.html.]
Tiệm cơm quốc doanh thực hiện công tư hợp doanh cùng với việc mấy nhà máy trong thành phố này cũng đang hợp doanh.
Những chuyện này trong thời gian qua được lan truyền khắp nơi, ngay cả những cụ bà ở nông thôn như bà cũng từng nghe nói đến.
Có điều, người trong thôn đã lâu không thấy trò chuyện về việc này, hiện giờ mọi người đang sôi nổi thảo luận xem có nên đồng ý quy hoạch vào thành phố hay không.
“Đúng ạ, đây là quyết định của nhà nước, đi theo nhà nước chắc chắn là không sai được ạ.”
Mộc Tâm và Thủy Tâm thi vào đại học cần thi cả chính trị, hai cô bé cũng thường xuyên thảo luận những quan điểm chính trị đương thời ở nhà.
Ngu Thanh Nhàn đã bắt đầu sinh ra hứng thú nồng hậu với quốc gia này, Văn Thanh Yến đặt giao báo chí về nhà, cô cũng đọc cùng.
Cô cảm thấy, con đường mà quốc gia này đang lựa chọn đi tiếp có lẽ sẽ có rất nhiều chông gai, nhưng nếu bước đi thành công, người được lợi lớn nhất sẽ chính là quần chúng nhân dân từng chịu khổ chịu nạn bao đời nay.
Thủy Tâm đẩy cửa ra, nói: “Mẹ cháu nói đúng đấy ạ, đi theo quốc gia chắc chắn không sai được.”
Mộc Tâm cũng nhô đầu ra, gật gù: “Thầy giáo tụi cháu cũng nói rồi, trước mắt có lẽ sẽ tổn hại đôi chút đến lợi ích cá nhân, nhưng nếu xét về lâu về dài, bất luận bên nào cũng đều có lợi.”