Trọng Sinh Làm Pháo Hôi - Chương 107
Cập nhật lúc: 2025-03-08 22:13:02
Lượt xem: 4
Ngu Thanh Nhàn nở nụ cười, tiến lên một bước, che mắt anh đi:
“Ôi chao, anh đừng có nhìn em như vậy. Em đã có chuẩn bị sẵn sàng rồi.”
“Hơn nữa, đây là chính sách quốc gia, không phải là một cá nhân nào đó yêu cầu em giao nộp công thức sản xuất rồi bắt tay kinh doanh với người ta. Đây là chuyện có thể giúp nâng cao đời sống người dân mà, đâu phải chuyện xấu gì?”
“Anh xem, xưởng giấm của em từ đầu đến giờ đã được sáu năm mà quy mô vẫn chỉ có chút xíu như vậy, nếu giao cho nhà nước tới hợp tác kinh doanh sẽ khác hẳn, mở rộng quy mô, hướng tới phát triển vững mạnh, tạo ra lịch sử huy hoàng, những việc này hoàn toàn không phải chỉ là một giấc mộng nha.”
Văn Thanh Yến nhìn Ngu Thanh Nhàn, xác định cô không hề có một chút khiên cưỡng nào, hòn đá tảng nặng nề đè nén trong lòng mấy hôm nay chợt biến mất, đáy lòng tràn đầy cảm động và ấm áp.
Hiện giờ văn kiện công tư hợp doanh của nhà nước đã được ban bố xuống, chủ của các nhà xưởng sản xuất và kinh doanh trong thành phố đều ít nhiều mang tâm lý phản đối.
Văn Thanh Yến là lãnh đạo cao cấp trong cục vũ trang, Ngu Thanh Nhàn là người nhà của anh, theo lý phải nên xung phong đi đầu làm gương, đặc biệt là trong những việc trọng đại như thế này.
Nhưng khi anh đặt mình vào vị trí của cô, nếu anh nắm trong tay một công thức bí mật rất có giá trị, anh dùng công thức này để nuôi gia đình.
Mọi việc đang phát triển theo chiều hướng rất tốt, đột nhiên người phía trên ban xuống một văn kiện yêu cầu anh giao bí mật ra, biến nó thành đồ quốc hữu, có lẽ chính bản thân anh cũng sẽ không vui lòng.
Ngu Thanh Nhàn đồng ý thoải mái và lanh lẹ như thế, chẳng phải là vì anh sao?
Văn Thanh Yến càng nghĩ càng cảm động, trong cảm động còn đan xen cả khâm phục, tinh thần dâng hiến vĩ đang như thế, có bao nhiêu người đàn ông có thể làm được?
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/trong-sinh-lam-phao-hoi/chuong-107.html.]
Một niềm tự hào mênh mang trỗi dậy trong lòng Văn Thanh Yến, người phụ nữ tốt đẹp nhường ấy, vĩ đại nhường ấy, chính là vợ anh!
Văn Thanh Yến xúc động trào dâng, ôm ghì Ngu Thanh Nhàn vào lòng.
“Bà xã, em thật tốt quá.”
Ngu Thanh Nhàn thấy thái độ của Văn Thanh Yến như thế liền biết ngay anh lại nghĩ nhiều rồi, nhưng cô không có ý đính chính lại.
“Được rồi được rồi, bọn nhỏ đều đang ở nhà đấy, lại nhìn thấy bây giờ.” Ngu Thanh Nhàn chui ra khỏi vòng tay ôm của Văn Thanh Yến, đi sang bên nhà ông bà Văn.
Trong sáu năm này, để cho tiện, bức tường chắn giữa hai nhà đã bị đập bỏ, bà Lục không chịu ngồi yên, luôn trồng cấy rất nhiều loại rau dưa trên khoảnh đất vườn này.
Giờ đã là tháng Bảy, giàn dưa đã kết quả, khi đi ngang qua giàn dưa, Ngu Thanh Nhàn tiện tay hái một quả dưa chuột, sang đến bên nhà họ Văn liền múc nước giếng rửa qua rồi ăn luôn giải nhiệt.
Dưa chuột rất giòn lại ngọt lành.
“Mẹ, mẹ đang làm gì thế ạ?”
Sau khi Ngu Thanh Nhàn kết hôn với Văn Thanh Yến, vì cả hai bên đều có nhà riêng, nhưng để tiện cho sinh hoạt nên hai người thường ở bên nhà Ngu Thanh Nhàn nhiều hơn.