Trọng Sinh Làm Pháo Hôi - Chương 103
Cập nhật lúc: 2025-03-08 22:12:54
Lượt xem: 5
Chồng chị có vài mối quen biết nên cũng biết chức vụ của Văn Thanh Yến hiện giờ rất lớn, lời nói rất có trọng lượng ngay cả với thị trưởng, dân đen như nhà chị mà có thể tạo dựng mối quan hệ tốt đẹp với vợ Văn Thanh Yến thì sẽ được lợi rất nhiều.
Ví dụ như ở đoạn phố nhà bọn họ, dăm bữa nửa tháng lại có đám lưu manh xã hội đen đến thu phí bảo hộ.
Quán trọ nhà họ đã quen với việc này, nhưng từ sau lần Văn Thanh Yến khoác quân trạng cùng Ngu Thanh Nhàn tới nhà họ ăn một bữa cơm, đám người đó không còn tới nhà trọ của họ thu phí nữa.
Chồng chị chủ động cho, nhưng đám côn đồ kia cũng không dám nhận.
Ngu Thanh Nhàn trò chuyện cùng chị Lý một hồi, khách khứa đã lục tục đến đông vui tấp nập.
Dựa theo cấp bậc hiện giờ của Văn Thanh Yến, khách đến uống rượu mừng rất đông, mà người quyền cao chức trọng cũng không ít, đồng thời, bọn họ còn đưa theo cả gia quyến.
Những vị phu nhân này ngày thường vẫn luôn mang thái độ đứng trên nhìn xuống nhưng nay dù trong lòng có ý kiến gì với Ngu Thanh Nhàn thì ngoài mặt đều hớn hở vui tươi, thậm chí còn luôn miệng thân thiết trò chuyện với Ngu Thanh Nhàn.
Thủ trưởng của Giang Bảo Quốc là tham mưu trưởng Long cũng tới dự tiệc cưới.
Đơn xin ly hôn của Ngu Thanh Nhàn và Giang Bảo Quốc do chính tay ông ta phê chuẩn.
Khi ấy, Ngu Thanh Nhàn tìm tới tận nông trường, ông ta còn ít nhiều tỏ vẻ tức giận với cô, ai biết ngoảnh đi ngoảnh lại, cô đã kết hôn với vị cục trưởng cục vũ trang.
Thật đúng là tạo hóa trêu ngươi.
Bữa tiệc diễn ra được một nửa, Ngu Thanh Nhàn cùng Văn Thanh Yến đi tới từng bàn mời rượu, mời rượu xong, khách dự tiệc tản đi gần hết, hai vợ chồng cũng đã mệt phờ người.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/trong-sinh-lam-phao-hoi/chuong-103.html.]
Ngu Thanh Nhàn đang xỏ đôi giày da có gót khá cao do Văn Thanh Yến mua tặng cô, đi đứng lâu, chân đau và mỏi rất khó chịu.
Văn Thanh Yến vào bếp pha một chậu nước ấm cho cô ngâm chân.
Hai bàn chân sưng đỏ nhúng vào trong nước ấm, cơ bắp và gân cốt đều được thư giãn, Ngu Thanh Nhàn thoải mái thở nhẹ.
Đôi bàn chân cô trắng trẻo nhỏ xinh, gót chân mài vào giày da đã sưng đỏ, Văn Thanh Yến lấy khăn lông lau khô chân cho cô, nhìn thấy thế liền không nhịn nổi, bèn cúi xuống hôn lên mu bàn chân cô, Ngu Thanh Nhàn trông mà trố mắt kinh ngạc.
Vào giờ khắc này, trong cô chỉ còn một suy nghĩ, may sao chân mình không có mùi.
Thấy Văn Thanh Yến còn định hôn tiếp, cô không được tự nhiên, đẩy chân lên má anh một cái: “Ôi chao, anh không thấy bẩn hay sao?”
Ở bên Văn Thanh Yến lâu ngày, Ngu Thanh Nhàn cũng dần buông lỏng bản thân, còn học được làm nũng.
Văn Thanh Yến vuốt ve chân cô: “Không bẩn, thơm lắm.”
Anh ngước nhìn Ngu Thanh Nhàn, đáy mắt ngập tràn tình ý.
Ngu Thanh Nhàn chạm phải ánh mắt chứa chan tình yêu của anh, người thoáng run rẩy, giọng càng thêm ngọt ngào: “Còn đang ban ngày ban mặt đó.”
Văn Thanh Yến nở nụ cười: “Vậy chờ đến tối nay. Để anh đi lấy nước.”