Trọng Sinh Làm Pháo Hôi - Chương 100
Cập nhật lúc: 2025-03-08 22:12:49
Lượt xem: 2
Ra khỏi phòng, bà Lục cũng đã thức dậy từ sớm. Bà luộc hai quả trứng gà đỏ thẫm, nhét vào tay con trai:
“Cầm đi cho Thanh Nhàn ăn nữa, từ nay về sau, các con cũng sẽ mỹ mãn như hai quả trứng này.”
Đưa trứng gà đỏ cho vợ chồng mới cưới là tập tục riêng của nhà họ Văn, chẳng biết đã truyền từ đời nào.
Bà Lục sáng ngày kết hôn cũng được ăn, rồi nghe mẹ chồng kể rằng sau ngày cưới, bà cụ cùng ông nội Văn Thanh Yến cũng nhận được trứng gà đỏ từ mẹ chồng mình như thế.
Cả hai người đều có cuộc sống gia đình mỹ mãn cùng chồng, vì vậy, bọn họ cho rằng trong đó nhất định có một phần công lao của quả trứng gà đỏ.
Bởi vậy, vào ngày con trai mình kết hôn, họ cũng luộc một đôi trứng gà đỏ, mong gửi gắm những viên mãn này cho con cháu, hi vọng nó được đời đời lưu truyền.
Hôm nay Văn Thanh Yến đặc biệt hiền lành và nghe lời: “Con cảm ơn mẹ.”
“Cảm ơn gì chứ?” Bà Lục nhìn đứa con trai cao lớn tuấn tú, viền mắt bỗng ươn ướt.
Thời gian trôi qua nhanh quá, giống như mới hôm nào đứa nhỏ này vừa chào đời, bà ôm nó còn lọt thỏm trong lòng, chỉ chớp mắt, nó đã chuẩn bị thành gia lập nghiệp rồi.
“Sau này phải đối xử thật tốt với Thanh Nhàn đó, con bé số khổ quá.” Bà Lục nói, “Mộc Tâm với Thủy Tâm đều là những đứa bé ngoan, sau này con phải coi chúng như con gái ruột của mình, như thế, gia đình mới được thuận hòa đầm ấm.”
“Vâng, con biết rồi, mẹ yên tâm đi.”
Bà Lục gật đầu.
Văn Thanh Yến đi ra tới cửa, ông Văn đã chờ ở đó từ sớm. Thật hiếm khi thấy ông bộc lộ cảm xúc ra ngoài như lúc này.
Ông Văn vỗ vỗ vai đứa con trai đã cao hơn chính mình, nói: “Nhóc con giỏi lắm, sau này chịu khó làm việc, nuôi vợ chăm con.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/trong-sinh-lam-phao-hoi/chuong-100.html.]
“Con biết rồi, bố.”
Ông Văn đưa cho Văn Thanh Yến một chiếc ô, Văn Thanh Yến căng ô cầm trứng gà đỏ sang gõ cửa nhà kế bên, người ra mở cửa là Mộc Tâm.
Văn Thanh Yến nhét trứng gà vào túi, lấy từ trong túi áo ra một phong bao lì xì.
Mộc Tâm sửng sốt, ngay sau đó lại nở nụ cười: “Cảm ơn chú ạ.”
Văn Thanh Yến cười hỏi: “Mẹ cháu dậy chưa?”
“Dậy rồi ạ, mẹ cháu dậy từ lâu rồi cơ.”
Văn Thanh Yến đi theo Mộc Tâm vào nhà, khép ô dựng ở cửa phòng.
Vào phòng, Thủy Tâm chặn trước cửa phòng chính, nghe thấy tiếng bước chân bên ngoài lại gần, cô bé lớn tiếng la:
“Chú Văn, chú phải mua chuộc cháu đi, không thì cháu không mở cửa cho chú đâu.”
Văn Thanh Yến cầm ra bao lì xì thứ hai, nhét vào khe cửa.
Thủy Tâm nhận được phong bao lì xì mới chịu mở cửa ra, Văn Thanh Yến rốt cuộc cũng được gặp Ngu Thanh Nhàn, cô đã thay trang phục hoàn toàn mới.
Hôm nay cô mặc chiếc áo sơ mi màu đỏ, quần Tây màu đen vừa người, làm nổi bật cặp chân thẳng tắp và thon thả.
Cô mỉm cười với Văn Thanh Yến, hôm nay là ngày vui, giọng cô cũng trở nên mềm dịu hơn: “Đi thôi.”