Trọng Sinh Là Để Yêu Anh: Thái Tử Showbiz, Em Đến Đây! - Chương 194: Đừng thấy thằng khốn nào cũng gọi là anh!

Cập nhật lúc: 2025-11-20 11:39:27
Lượt xem: 0

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/7KpGpug9Aa

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

 

 

 

 

 

Thấy cô cứ ngây chính , ánh mắt Bạc Tấn Nhiên càng thêm kỳ quái.

 

 

 

là đầu óc vấn đề thật.

 

 

 

Kỳ Mộ Từ tìm một đứa con gái vấn đề thế tới đây, xem đầu óc Kỳ Mộ Từ cũng chút vấn đề.

 

 

 

Anh mắt của Lục Điềm tệ c.h.ế.t mà!

 

 

 

Cửa thang máy mở , vội vã bước ngoài, như thể sợ ở thêm một giây nữa cũng sẽ lây cái ngốc của cô.

 

 

 

Thời Tinh bừng tỉnh, vội vàng đuổi theo.

 

 

 

Ra khỏi bệnh viện, thấy Bạc Tấn Nhiên sắp lên xe, Thời Tinh vội vã nắm lấy cánh tay .

 

 

 

“Buông !”

 

 

 

Bạc Tấn Nhiên nhíu mày gỡ tay, Thời Tinh chớp mắt một cái, nước mắt liền rơi xuống, “Anh thể bỏ em , bỏ em em sẽ c.h.ế.t đói ở đây mất.”

 

 

 

Phát hiện bây giờ mới mười tám tuổi, cô càng hoảng hốt hơn.

 

 

 

Cứ cô độc thế ngoài thì đến việc cũng khó tìm.

 

 

 

Hơn nữa cô còn chứng minh thư.

 

 

 

Cô còn tìm A Diễn nữa.

 

 

 

Trông cô thật sự đáng thương, ánh mắt Bạc Tấn Nhiên khẽ lóe lên.

 

 

 

Thật kỳ lạ, cô gái rơi nước mắt, chút mềm lòng.

 

 

 

Đây là sức mạnh của huyết thống ?

 

 

 

Hay là cứ đưa cô cùng, dù đầu óc cũng , lưu lạc bên ngoài thật sự sẽ bắt nạt.

 

 

 

Nếu gặp bọn lưu manh gì đó…

 

 

 

Anh đang nghĩ ngợi thì Thời Tinh thêm một câu, “Ba, con là Tinh Tinh đây, ba đừng bỏ con!”

 

 

 

Bạc Tấn Nhiên: “!”

 

 

 

Anh thật sự cái ngớ ngẩn của cô lây nhiễm , mềm lòng vì một kẻ ngốc.

 

 

 

Anh dùng sức rút tay , mở cửa xe cúi lên xe, đó định đóng cửa thì Thời Tinh chen .

 

 

 

Bạc Tấn Nhiên khẽ nghiến răng: “Cô…”

 

 

 

Thời Tinh vẫn còn mắt hoe đỏ, đáng thương đe dọa : “Nếu đuổi xuống xe, sẽ với … Lục Điềm rằng, ruồng bỏ lúc cần nhất!”

 

 

 

Cô nghĩ là khi trở về sẽ mách tội.

 

 

 

Bạc Tấn Nhiên rõ ràng hiểu lầm, hiểu lầm rằng cô chia rẽ họ.

 

 

 

Hơn nữa, rõ ràng là ánh mắt của tài xế sang lúc gì đó đúng.

 

 

 

Ánh mắt như đang rõ: Thiếu gia, ngờ là một kẻ phụ bạc như !

 

 

 

Bạc Tấn Nhiên khẽ nghiến răng, “Được, cô theo thì cứ theo.”

 

 

 

Vừa , đưa cô đến gặp Kỳ Mộ Từ, vạch trần bộ mặt thật của gã xanh đó ngay mặt Lục Điềm!

 

 

 

Vì là đêm giao thừa nên càng gần quảng trường trung tâm càng kẹt xe, xe cộ gần như bò như sên, mắt thấy thời gian trôi qua từng chút một, chỉ còn hơn hai mươi phút nữa là đến giờ.

 

 

 

Bạc Tấn Nhiên hoảng hốt nên lời.

 

 

 

Anh vị trí hiện tại, tính toán cách, lập tức bảo tài xế dừng xe xuống xe chạy bộ đến đó.

 

 

 

Thời Tinh còn cách nào khác, cũng đành xuống xe chạy theo .

 

 

 

Gió đêm lạnh, chạy khiến thở cũng trở nên khó khăn, nhưng Bạc Tấn Nhiên dường như cảm nhận .

 

 

 

Anh sải bước chạy về phía , trong đầu chỉ một suy nghĩ, thể để Kỳ Mộ Từ bắt nạt Lục Điềm.

 

 

 

Thời Tinh thở hổn hển chạy theo , cũng chỉ một suy nghĩ, nếu đột t.ử vì nhồi m.á.u cơ tim khi chạy bộ thì cũng nhỉ, lẽ sẽ trở về thế giới ban đầu.

 

 

 

Tiếc là .

 

 

 

lành lặn chạy theo Bạc Tấn Nhiên đến rìa ngoài quảng trường trung tâm.

 

 

 

Thấy dừng , cô mới cúi , hai tay chống lên đầu gối thở dốc.

 

 

 

Đã lâu lắm chạy như thế , thật sự mệt c.h.ế.t .

 

 

 

Bạc Tấn Nhiên thì đầu cô một cái, chút kinh ngạc.

 

 

 

Cô gái chạy cũng khá nhanh, thể theo kịp ?

 

 

 

Thời Tinh ngẩng đầu , thở đều, giọng cũng đứt quãng, “Anh, gì, gọi điện thoại, tìm chứ…”

 

 

 

Quảng trường đông như , gọi điện thoại thì thể tìm .

 

 

 

Mặc dù Lục Điềm từng với Thời Tinh, lúc đó hình như Lục Điềm ngoài với Kỳ Mộ Từ, đó liền thấy Bạc Tấn Nhiên cột đèn.

 

 

 

Thời Tinh đầu xung quanh, nhiều cột đèn như , ai là cột nào?

 

 

 

Hơn nữa , vỉa hè họ đang cũng một cột đèn đường.

 

 

 

Thời Tinh cột đèn bên cạnh, chớp chớp mắt.

 

 

 

Không lẽ trùng hợp đến ?

 

 

 

Bạc Tấn Nhiên cũng nhíu mày, trong quảng trường, quả thật là biển , bây giờ chen cũng khó, chỉ thể để Lục Điềm .

 

 

 

Anh nhíu mày xoay , vẻ mặt chút phiền muộn dựa cột đèn ven đường, khẽ mím môi suy nghĩ, cuối cùng vẫn lấy điện thoại chuẩn gọi cho Lục Điềm.

 

 

 

Thời Tinh động tác dựa cột đèn của , cảm giác kỳ quái đó càng dâng trào mãnh liệt.

 

 

 

Không thể nào.

 

 

 

Không thể nào thật sự trùng hợp đến chứ?

 

 

 

khỏi thẳng , sang hai bên, tim đập loạn nhịp.

 

 

 

Bởi vì cô thấy hai cực kỳ quen mắt đang từ trong quảng trường .

 

 

 

Thời Tinh đột nhiên mở to mắt.

 

 

 

Oa, lúc còn trẻ cũng quá !

 

 

 

Tên của Lục Điềm ngọt ngào, nhưng ngoại hình của cô thuộc tuýp ngọt ngào, ngược , từ nhỏ lộng lẫy.

 

 

 

Dù bây giờ mới mười tám tuổi, lớp trang điểm hôm nay chắc hẳn cũng nhạt, nhưng với mày đen môi đỏ da trắng như tuyết, cô vô cùng xinh .

 

 

 

Hơn nữa cô còn mặc một chiếc váy nhung màu đỏ, đeo bịt tai và quàng khăn len lông xù màu đỏ, đáng yêu xinh , cả tràn đầy sức sống.

 

 

 

Chỉ là, sắc mặt cho lắm.

 

 

 

Và còn Kỳ Mộ Từ bên cạnh Lục Điềm.

 

 

 

Thời Tinh thấy Kỳ Mộ Từ liền chút khó chịu.

 

 

 

Kỳ Mộ Từ thời niên thiếu và Kỳ Thần Diễn thật sự giống , ít nhất cũng giống sáu bảy phần.

 

 

 

Chỉ lông mày và đôi mắt là giống lắm.

 

 

 

Lông mày và đôi mắt của Kỳ Thần Diễn giống Lục Điềm nhất.

 

 

 

Hơn nữa vì tâm địa Kỳ Mộ Từ , tướng mạo cũng ảnh hưởng , trong mắt Thời Tinh, trai bằng Kỳ Thần Diễn.

 

 

 

nữa, linh cảm của Thời Tinh thành sự thật.

 

 

 

Lục Điềm , lúc đó thấy một cô gái đang mặt Bạc Tấn Nhiên bắt chuyện, thêm việc đợi mấy tiếng đồng hồ nên mới hiểu lầm, lập tức sắc mặt .

 

 

 

Thời Tinh sắc mặt của Lục Điềm lúc , mày khẽ giật.

 

 

 

Thôi .

 

 

 

Bây giờ, biến thành cô gái ‘bắt chuyện’ đó ?

 

 

 

Thấy Bạc Tấn Nhiên vẫn phát hiện , còn đang cúi đầu định gọi cho Lục Điềm, cô vội kéo áo khoác phao của , nhỏ: “Đừng gọi nữa, họ .”

 

 

 

Động tác của Bạc Tấn Nhiên khựng , ngẩng đầu Thời Tinh một cái, bắt gặp vẻ mặt phiền não của cô, quả nhiên cũng nhận điều gì đó, cứng đờ đầu .

 

 

 

Khoảnh khắc đầu , ánh mắt của Bạc Tấn Nhiên và Lục Điềm chạm , khẽ rung động, từ từ dời xuống, thấy bàn tay Kỳ Mộ Từ đang nắm lấy tay Lục Điềm.

 

 

 

Ánh sáng trong mắt như đóng băng ngay tức khắc.

 

 

 

Yết hầu khẽ trượt, Bạc Tấn Nhiên một thoáng xúc động, xông lên gạt tay Kỳ Mộ Từ , với Lục Điềm rằng, Kỳ Mộ Từ thật sự , vẫn luôn cố ý chia rẽ mối quan hệ của họ.

 

 

 

thấy ánh mắt lạnh lùng của Lục Điềm khi .

 

 

 

Trái tim dần chìm xuống.

 

 

 

Bất kể Kỳ Mộ Từ cố ý chia rẽ , lòng của Lục Điềm lẽ nghiêng về phía khác.

 

 

 

Cô quả thực tin tưởng Kỳ Mộ Từ hơn, cũng thích Kỳ Mộ Từ hơn .

 

 

 

Vậy thì là cái gì?

 

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/trong-sinh-la-de-yeu-anh-thai-tu-showbiz-em-den-day/chuong-194-dung-thay-thang-khon-nao-cung-goi-la-anh.html.]

 

tiến lên, với Lục Điềm rằng Kỳ Mộ Từ , Lục Điềm lẽ cũng sẽ cảm thấy đáng ghét, cảm thấy thành kiến với khác.

 

 

 

Anh thậm chí còn lo Kỳ Mộ Từ sẽ bắt nạt cô, nhưng nếu , Lục Điềm sẽ nghĩ rằng cậy thế h.i.ế.p , bắt nạt một Kỳ Mộ Từ bơ vơ nơi nương tựa ở Đế Đô ?

 

 

 

Giống như hôm đó, và Kỳ Mộ Từ đ.á.n.h , phản ứng đầu tiên của cô là trách mắng .

 

 

 

Bạc Tấn Nhiên khẽ nhếch môi, tự giễu một tiếng.

 

 

 

Sau đó cất điện thoại , xoay định rời khỏi.

 

 

 

Cảm thấy thật vô nghĩa.

 

 

 

Thời Tinh ngây .

 

 

 

Anh cứ thế mà định ?

 

 

 

Chạy như điên tới đây, suýt nữa mất nửa cái mạng, chỉ một cái bỏ , cũng hỏi một câu nào ?

 

 

 

Câm nín đến mức , bảo cô độc nửa đời !

 

 

 

Chuyện thật sự thể trách ai .

 

 

 

Thời Tinh đến đây, tự nhiên thể trơ mắt mối quan hệ của họ phát triển theo quỹ đạo như , huống hồ, Lục Điềm rõ ràng hiểu lầm mối quan hệ giữa cô và Bạc Tấn Nhiên.

 

 

 

Như .

 

 

 

Thời Tinh lập tức níu lấy áo Bạc Tấn Nhiên.

 

 

 

Bạc Tấn Nhiên lúc tâm trạng cực kỳ tồi tệ, Thời Tinh níu , ánh mắt lạnh lùng sang: “Mục đích của cô đạt , còn gì nữa?”

 

 

 

Thời Tinh thở dài, “Nếu cứ thế bỏ , tin sẽ hối hận cả đời ?”

 

 

 

Đồng t.ử của Bạc Tấn Nhiên khẽ co .

 

 

 

Đối với một trai mười tám tuổi, cuộc đời rực rỡ lẽ chỉ mới bắt đầu, mà cả đời thì quá dài, bây giờ hối hận cả đời thì đáng tin lắm.

 

 

 

Thế nhưng , câu khiến tim nhói đau, đôi chân cũng trở nên nặng trĩu một cách kỳ lạ, chút nhấc lên nổi.

 

 

 

Cứ như thể, một khi , thật sự sẽ như lời cô gái mắt , hối hận cả đời.

 

 

 

Anh mím chặt môi, dường như gì đó, nhưng Thời Tinh lười nhiều.

 

 

 

Giải thích phiền phức tốn thời gian, mà cũng chắc tin.

 

 

 

cô buông , “Anh chờ đó.”

 

 

 

Nói cô chạy về phía Lục Điềm.

 

 

 

Bạc Tấn Nhiên nhíu mày, sợ cô sẽ gì Lục Điềm, cũng vội vàng đuổi theo, “Cô ?”

 

 

 

Sau đó liền thấy Thời Tinh gọi một tiếng, “Anh Mộ Từ~”

 

 

 

Bạc Tấn Nhiên loạng choạng một bước, suýt nữa thì ngã.

 

 

 

Lục Điềm đợi Bạc Tấn Nhiên mấy tiếng đồng hồ.

 

 

 

Vốn thất vọng, khỏi quảng trường thấy Bạc Tấn Nhiên cùng một cô gái, cô gái đó còn kéo áo Bạc Tấn Nhiên.

 

 

 

bao giờ , ngoài cô , bên cạnh Bạc Tấn Nhiên còn cô gái nào thể tùy tiện kéo áo như .

 

 

 

Cô c.ắ.n chặt môi, vô cùng bực bội.

 

 

 

Đặc biệt là khi thấy Bạc Tấn Nhiên thấy cô định , cô gái níu lấy cánh tay , mà cũng hất .

 

 

 

Điều chứng tỏ điều gì, chứng tỏ Bạc Tấn Nhiên đối với cô gái , quen thuộc, mật.

 

 

 

Ánh mắt Lục Điềm ảm đạm.

 

 

 

Kỳ Mộ Từ bên cạnh cô lẽ cũng ngờ chuyện thành thế , đáy mắt hiện lên vẻ kinh ngạc, chút mừng thầm.

 

 

 

Bạc Tấn Nhiên định chủ động rút lui ?

 

 

 

Kỳ Mộ Từ vẫn lo lắng Lục Điềm, nhẹ giọng hỏi, “Điềm Điềm, qua rõ với , hỏi một chút ?”

 

 

 

Lục Điềm cúi mắt, “Không gì để hỏi nữa.”

 

 

 

xong, cũng định rời .

 

 

 

Kỳ Mộ Từ cong môi khi cô để ý, nhưng giọng điệu vẫn dịu dàng, “Không , sẽ ở bên…”

 

 

 

Lời còn xong, Thời Tinh chạy về phía họ, chạy gọi từ xa: “Anh Mộ Từ~”

 

 

 

Gọi xong tiếng , chính Thời Tinh cũng thấy buồn nôn.

 

 

 

Sắc mặt Kỳ Mộ Từ đột ngột đổi, sắc mặt Lục Điềm cũng trở nên kỳ quái.

 

 

 

Bạc Tấn Nhiên vững , thầm nghĩ cô gái quả nhiên là của Kỳ Mộ Từ.

 

 

 

đầu óc cũng là sự thật.

 

 

 

Lục Điềm thì kinh ngạc Kỳ Mộ Từ: “Anh cũng quen cô ?”

 

 

 

Kỳ Mộ Từ nghiến răng, “Anh quen.”

 

 

 

Anh lạnh lùng Thời Tinh đang chạy về phía họ, Thời Tinh đáng thương gọi: “Anh Mộ Từ, em tìm vất vả quá…”

 

 

 

Chữ “” còn kịp thốt , một giọng gấp gáp xen lẫn thở dốc và sự nghiến răng nghiến lợi từ phía khác truyền đến, cắt ngang lời cô: “Kỳ Tinh Tinh!”

 

 

 

Chữ “” bên miệng Thời Tinh cứ thế rẽ một vòng, đôi chân đang chạy về phía Kỳ Mộ Từ và cũng theo đó mà đổi hướng, cô liền thấy một thiếu niên đang thở hổn hển cách đó xa.

 

 

 

Thiếu niên trông cũng chỉ mười tám tuổi, quần áo rõ ràng là rộng vặn, nhưng che giấu vóc dáng cao ráo tuấn tú.

 

 

 

Gương mặt đó giống Kỳ Mộ Từ, nhưng rõ ràng là hơn, trai đến mức Thời Tinh chỉ một cái sắp .

 

 

 

“A Diễn…”

 

 

 

Nước mắt cô thật sự rơi xuống, cũng còn quan tâm đến ai khác, chỉ nhanh chóng lao về phía Kỳ Thần Diễn.

 

 

 

Sợ cô ngã, Kỳ Thần Diễn sải bước tiến lên ôm cô lòng, vì tốc độ của cô quá nhanh nên còn lảo đảo lùi nửa bước mới vững.

 

 

 

Sau đó, càng siết chặt vòng tay, siết chặt đến mức hận thể nghiền nát cô trong vòng tay .

 

 

 

Niềm vui sướng khi tìm thương nhấn chìm , cất tiếng, giọng vẫn còn run vì sợ hãi, “Mới gặp mấy tiếng, em gọi ai là ?”

 

 

 

Thời Tinh đang vùi trong lòng cũng đang vui sướng: “…Ba của .”

 

 

 

Kỳ Thần Diễn véo má cô bắt cô ngẩng đầu lên, cúi xuống c.ắ.n lên môi cô.

 

 

 

Cô còn dám trả lời.

 

 

 

Ba còn : “!!!”

 

 

 

Bạc Tấn Nhiên chút kinh ngạc.

 

 

 

Cô gái bạn trai ?

 

 

 

Còn Lục Điềm thì đỏ mặt khi thấy họ hôn .

 

 

 

Ở tuổi của họ, con trai con gái yêu là chuyện bình thường, bình thường cô cũng từng thấy khác ôm hôn, nhưng dáng vẻ mật của hai mắt khiến đỏ mặt tim đập.

 

 

 

Dường như tự nhiên hơn, ăn ý hơn, ngọt ngào hơn những khác.

 

 

 

Lục Điềm đỏ mặt, trong lòng chút chua xót tên.

 

 

 

Cô vô thức dời mắt , len lén liếc Bạc Tấn Nhiên, cũng bắt gặp ánh mắt phức tạp của .

 

 

 

Lục Điềm c.ắ.n môi, khẽ hừ một tiếng mặt , đó liền thấy Kỳ Mộ Từ với vẻ mặt kỳ quái bên cạnh.

 

 

 

Cô ngẩn , Kỳ Mộ Từ, vô thức trai cách đó xa, bỗng nhiên mở to mắt, như phát hiện một thế giới mới, “Cậu trông giống quá, là em của ?”

 

 

 

Ánh mắt Kỳ Mộ Từ run lên.

 

 

 

Trong lòng thoáng dâng lên một nỗi bất an.

 

 

 

Anh cũng nhận .

 

 

 

Mức độ giống , tuyệt đối là trùng hợp.

 

 

 

Lẽ nào, là con riêng của ba ?

 

 

 

Ba đang mải mê suy nghĩ, Kỳ Thần Diễn nguôi ngoai cơn xúc động khi tìm thấy Thời Tinh, nới lỏng vòng tay, về phía Kỳ Mộ Từ và Lục Điềm cách đó xa, ánh mắt khẽ động.

 

 

 

Rồi xuống Thời Tinh trong lòng, dùng một giọng đủ để mấy đều thấy, lạnh lùng nhạo: “Quên Kỳ Mộ Từ lúc đối xử với em thế nào ?”

 

 

 

Thời Tinh chớp chớp mắt.

 

 

 

Lời của Kỳ Thần Diễn chỉ cô mới hiểu, dù thì trong tai Lục Điềm và những khác, đó lẽ là một ý nghĩa khác.

 

 

 

Thời Tinh cố ý , cố ý mập mờ để đều hiểu lầm.

 

 

 

Quả nhiên, hiểu cô nhất vẫn là A Diễn của cô.

 

 

 

Thế là cô lập tức đáng thương phối hợp với , chực trào nước mắt, “Em nhớ mà, nhưng , rốt cuộc là…”

 

 

 

“Anh là gì quan trọng.”

 

 

 

Kỳ Thần Diễn cắt lời cô, dùng một giọng điệu bá đạo tổng tài hệt như trong truyện: “Kỳ Tinh Tinh, em nhất nên nhớ cho kỹ, đối với em, ngoài ai quan trọng cả.”

 

 

 

Anh đầy ẩn ý liếc Kỳ Mộ Từ đang sắc mặt cực kỳ khó coi, nhếch môi lạnh: “Thế nên đừng thấy thằng khốn nào cũng gọi là !”

 

 

Loading...