Liễu Nam Thi tức đến tay run rẩy: “Ngươi ngươi ngươi, ngươi đúng là ngu thuốc chữa! Ngươi mau cút khỏi Các Lão phủ của chúng ! Ta cho ngươi , Các Lão phủ liên tục mất trộm, đang truy bắt kẻ trộm, nếu ngươi còn , cẩn thận phụ coi là trộm mà bắt giữ, tống đại lao!”
Tiêu Thanh Uyên thèm đếm xỉa đến chuyện : “Dọa ai đó ngươi, khắp thiên hạ ai cũng thể là trộm, duy chỉ Tiêu Thanh Uyên là thể! Liễu Các Lão dám bắt tù ?”
“Ninh Vương phủ của chẳng tiền hơn Các Lão phủ các ngươi , đường đường là Ninh Vương thế tử, cần gì đến Các Lão phủ các ngươi ăn trộm đồ?”
“Các Lão phủ nghèo rớt mồng tơi, cũng là kẻ trộm nào mắt, cứ nhất định đến đây trộm cắp, còn trộm mấy ! E là nào cũng tay trắng, nên cam tâm đến trộm!”
Liễu Nam Thi phản bác , nhưng cách nào phản bác.
Nàng thể nào với Tiêu Thanh Uyên rằng, Các Lão phủ căn bản nghèo, ngược , nhà bọn họ nhiều bạc, đồ ăn mặc dùng trong nhà đều là loại nhất, phụ nàng chỉ là sống khiêm tốn, thích khoe khoang như nhà khác!
Nàng tức giận đến nên lời, đành sai nha đuổi : “Họa Ý, ngươi đem Tiêu Thanh Uyên ném ngoài cho ! Tốt nhất là để ngã sấp mặt!”
Họa Ý mặt đầy vẻ yếu ớt tiến lên: “Thế tử, nô tỳ…”
“Họa Ý?!”
Tiêu Thanh Uyên ngạc nhiên tột độ: “Sao ngươi ở đây? Ngươi nên ở chỗ Thẩm Vãn Đường ?”
Họa Ý nước mắt lưng tròng: “Thế tử, Thẩm nhị tiểu thư chê nô tỳ ngu dốt, bán nô tỳ cho Liễu đại tiểu thư .”
Tiêu Thanh Uyên nhớ kiếp , quãng thời gian thích Họa Ý nhất, ngày nào cũng dạy nàng sách chữ, nhưng dạy ròng rã nửa tháng, nàng cũng chỉ tên , còn những thứ khác thì nàng tiếp thu đầu.
Dù thích nàng đến mấy, cũng cảm thấy chút vô vị, nên cũng lười dạy nữa.
Hắn nhịn gật đầu: “Ngươi quả thật ngu xuẩn đến đáng sợ.”
Họa Ý cứng đờ, nước mắt lã chã rơi xuống: “Thế tử…”
“Thế nhưng, dù ngươi ngu xuẩn đến mấy, Thẩm Vãn Đường cũng nên bán ngươi chứ! Ta hiểu nàng hơn ngươi, tính tình nàng khá , kiếp ức h.i.ế.p nàng gần chết, nàng còn ngày nào cũng đỡ cho mặt phụ vương mẫu . Ngươi chuyện ngu xuẩn gì, mới khiến nàng bán
Ngươi ?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/trong-sinh-hoan-than-ta-lam-chu-mau-vuong-phu/chuong-954.html.]
Họa Ý nước mắt rơi càng thêm nhiều: “Nô tỳ , Thẩm nhị tiểu thư dường như là chướng mắt nô tỳ. Vốn dĩ là trực tiếp đuổi nô tỳ khỏi Thẩm phủ , thấy nô tỳ giá trị lợi dụng, nàng mới gọi nô tỳ về.”
Tiêu Thanh Uyên nghi hoặc: “Ngươi ngu xuẩn như , giá trị lợi dụng gì? Liễu Nam Thi, ngươi mua nàng về gì? Nha mà Thẩm Vãn Đường cần, ngươi ? Chẳng lẽ ngươi thích nhặt rác rưởi khác cần ?”
Liễu Nam Thi cảm thấy mắt tối sầm từng trận, nàng nhịn ôm lấy lồng n.g.ự.c đau nhói vì Tiêu Thanh Uyên.
Giờ nàng mới vì kiếp Ninh Vương phi luôn Tiêu Thanh Uyên chọc tức đến ngất . Trước đây nàng còn tưởng là do Ninh Vương phi sức khỏe yếu kém, giờ mới , hóa Tiêu Thanh Uyên thật sự bản lĩnh chọc sống tức chết, c.h.ế.t tức sống!
Nàng nghiến răng nghiến lợi Họa Ý: "Ngươi mà còn giả vờ thanh cao ghê tởm nữa, sẽ cho ngươi tay! Mau ném Tiêu Thanh Uyên ngoài , để xem, ngươi đồ bỏ !"
lqz
Lãnh Hàn Hạ Vũ
--- Chương 635 Ta c.h.ế.t , ai sẽ đau lòng? ---
Trên gương mặt mềm mại của Họa Ý lộ rõ vẻ sợ hãi. Nàng run rẩy tiến lên, nắm lấy cổ tay Tiêu Thanh Uyên, đôi mắt ngấn lệ mờ ảo : "Thế tử, xin , nô tỳ cũng là lệnh hành sự, còn xin đừng trách cứ nô tỳ."
Tiêu Thanh Uyên chẳng thèm bận tâm đến nàng chút nào. Hắn chỉ cảm thấy Họa Ý đáng thương xiết bao, dường như Liễu Nam Thi hành hạ thảm thiết.
Hắn về phía Liễu Nam Thi: "Họa Ý yếu ớt như , ngươi hung dữ với nàng gì? Ngươi , là , hà cớ gì khó một nha vô tội? Ngươi uổng công là một tiểu thư khuê các khoan hậu, thiện lương đời ca ngợi, thật là nhỏ mọn đến c.h.ế.t !"
Hắn xong, rút cổ tay khỏi tay Họa Ý, nhưng thử đến ba , mà thể giãy thoát thành công!
Bàn tay mềm mại xương nắm chặt cổ tay , quả thực như chiếc kìm sắt gắt gao kìm chặt cánh tay , khiến thể động đậy!
Hắn kinh ngạc vô cùng ngẩng đầu lên: "Họa Ý, ngươi, ngươi —"
"Ha ha ha ha!"
Liễu Nam Thi thấy kìm kẹp, liền vui vẻ lớn: "Tiêu Thanh Uyên, thế nào? Ngươi còn thấy Họa Ý giá trị ? Còn thấy là nhặt đồ bỏ của khác ư?"
Tiêu Thanh Uyên tin tà, dốc hết sức giãy cổ tay , nhưng bất kể giãy giụa thế nào, bất kể dùng sức lớn đến , Họa Ý vẫn đó, bất động!
Thậm chí cổ tay sắp gãy , mà Họa Ý vẫn mang vẻ yếu ớt xương, tốn sức!
Hắn thất thanh hét lớn: "Không! Điều thể nào!"