Y còn xong, miệng Thẩm Vãn Đường che .
Dù thể trọng sinh, Thẩm Vãn Đường vẫn kiêng kỵ y từ đó: “Không bậy!”
Bởi vì nỗi đau và tuyệt vọng mà cái c.h.ế.t mang đều là thật, là thể xóa nhòa.
Nàng cũng tương lai còn thể trọng sinh nữa , mỗi nàng trọng sinh, đều xem đó là cuối cùng để sống.
Cố Thiên Hàn thể hiểu nỗi đau của nàng, y hai đều c.h.ế.t mặt nàng, hai đều để một nàng gánh vác chuyện, những khả năng chịu đựng tâm lý kém một chút, sớm sụp đổ .
Y hôn nhẹ lên ngón tay nàng, nhịn ôm chặt nàng lòng: “Tất cả đều nàng, nữa.”
Thẩm Vãn Đường y ôm cũng giãy dụa, dáng vẻ y thảm thiết qua đời kiếp khắc sâu linh hồn nàng, giờ đây y vẫn còn sống, nàng tuy miệng , nhưng trong lòng kỳ thực vô cùng trân trọng.
Nàng nghĩ, lẽ y cũng .
Nàng tựa n.g.ự.c y, lắng tiếng tim đập mạnh mẽ của y, cảm thấy yên .
“Cố Thiên Hàn.”
“Ừm.”
“Chúng đang ?”
Cố Thiên Hàn thích nàng “chúng ”, y bật : “Không mà dám lên xe ngựa của ? Không sợ bán nàng ?”
“Ồ, hóa là bán ! Đỗ Quyên, là kẻ buôn , chúng xuống xe, nữa!”
Thẩm Vãn Đường , bộ dậy.
Cố Thiên Hàn vội vàng ấn nàng trở : “Tổ tông của , thể bán nàng ? Ta bán cả cũng thể bán nàng, yên , đừng lộn xộn. Cát Tường, đánh xe nhanh một chút!”
Bên ngoài truyền đến tiếng Cát Tường đáp lời sang sảng: “Rõ thưa công tử!”
Thế giới quan của Đỗ Quyên trong góc sụp đổ, nàng chỉ thể thầm niệm: “Không thấy thấy thấy! Không thấy thấy thấy! Tiểu thư gì cũng đều đúng! Nếu cảm thấy tiểu thư sai , chắc chắn là cảm giác của sai!”
--- Chương 546: Ta và Tiêu Thanh Uyên là ---
Xe ngựa cấp tốc phi hành, cuối cùng dừng một căn tiểu viện.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/trong-sinh-hoan-than-ta-lam-chu-mau-vuong-phu/chuong-821.html.]
Nơi vô cùng hẻo lánh tĩnh mịch, xung quanh ngay cả một bóng cũng , hiển nhiên là nơi Cố Thiên Hàn đặc biệt chọn lựa.
Lãnh Hàn Hạ Vũ
Thẩm Vãn Đường Cố Thiên Hàn đỡ xuống xe ngựa, khi y đẩy cửa lớn , nàng vén vạt váy, bước .
“A Đường!”
Một giọng quen thuộc truyền đến, ngay đó, Thẩm Vãn Đường ôm trọn lòng.
Thẩm Vãn Đường cũng ôm lấy nàng , mắt đỏ hoe gọi: “A Ngưng.”
Cố Thiên Ngưng tức khắc rơi lệ: “A Đường, vẫn còn sống, vẫn thể gặp nàng, thật quá ! Ta sợ nàng sẽ quên , may mà !”
Thẩm Vãn Đường buông nàng , lấy khăn tay lau nước mắt cho nàng: “Ta thà rằng nàng nhớ , thà rằng nàng quên tất cả, nhớ quá nhiều cũng là chuyện , quá đau khổ.”
Cố Thiên Ngưng sức lắc đầu: “Không! A Đường, thà đau khổ cũng nhớ hết chuyện xảy !”
“Ta nhớ nàng, cũng nhớ và đại ca c.h.ế.t như thế nào! Ta báo thù!”
“Nhị ca với , sở dĩ y mưu nghịch, là bởi vì y trọng sinh trở về, Cố gia chúng , từng gán tội mưu nghịch và tru di cửu tộc một !”
“Mối thù sâu nặng như , thể quên? Ta dám quên?”
Thẩm Vãn Đường khẽ thở dài, , ai gặp chuyện như mà báo thù chứ?
Nàng cũng đại ca của Cố Thiên Ngưng c.h.ế.t như thế nào, nhưng nghĩ cũng thể đoán , chắc chắn là Thái tử giết.
Hơn nữa, nếu Cố Thiên Ngưng đại ca của nàng c.h.ế.t như thế nào, đại ca của nàng nhất định là c.h.ế.t nàng.
Nói cách khác, còn kịp để Cố Thiên Hàn mưu nghịch, Cố Thiên Lăng Thái tử g.i.ế.c .
Cố Thiên Ngưng một lúc lâu, cho đến khi cảm xúc trút bỏ gần hết, nàng mới miễn cưỡng nín , kéo Thẩm Vãn Đường nhà, nàng : “A Đường, nàng yên tâm, và nhị ca nhất định sẽ thành công, Cố gia nhất định sẽ bảo , cho nên, nàng đừng gả cho Tiêu Thanh Uyên nữa, gả cho nhị ca !”
Thẩm Vãn Đường bất lực nàng: “Nàng chuyển đề tài thật nhanh khiến kịp đề phòng, cứ tưởng nàng mắng Thái tử, kết quả nàng mai cho .”
Cố Thiên Ngưng nghiến răng: “Ta mắng y? Ta g.i.ế.c y! Y căn bản , đại ca từ nhỏ cùng y lớn lên, bạn của y, mưu sĩ của y, y xử lý vô chuyện phiền phức, y những việc bẩn thỉu nặng nhọc, kết quả y chút lưu tình g.i.ế.c c.h.ế.t đại ca !”
Nàng nhắc đến bản , nhưng Thẩm Vãn Đường , khi nàng về đại ca , đang về chính nàng?
Tình cảm và sự một lòng một của nàng dành cho Thái tử, hề ít hơn đại ca nàng.
So với những biến động cảm xúc mãnh liệt của Cố Thiên Ngưng, cảm xúc của Cố Thiên Hàn vẻ vô cùng lãnh đạm: “Nàng đừng nhắc đến Tiêu Thanh Huyền là nghiến răng nghiến lợi như , chắc chắn sẽ y phát giác sự bất thường, nàng như đây, biểu hiện thích y, thậm chí quấn lấy y, như y mới thể buông lỏng cảnh giác.”