Thẩm Vãn Đường suýt chút nữa kinh hô thành tiếng, nàng giận dữ trừng mắt Cố Thiên Hàn: “Chàng điên ? Chàng nổi bật đến mức nào ? Mau thả xuống!”
Cố Thiên Hàn , lãnh đạm : “Đâu ai , nàng ngoan ngoãn yên , chẳng nàng đang đeo khăn che mặt ? Ai nàng là ai? Cho dù cũng chẳng , sẽ cưới nàng, dùng một nghi lễ còn long trọng hơn hôm nay để cưới nàng.”
Thẩm Vãn Đường bực bội , sống sót còn chắc, còn gì đến chuyện cưới nàng, nhưng cảm thấy những lời quá chói tai, sẽ tổn thương khác, nàng đành nuốt ngược lời trong.
Cố Thiên Hàn thấy nàng vẻ mặt thôi, khẽ một tiếng: “Sao , đang mắng ?”
Thẩm Vãn Đường hừ lạnh: “ !”
“Vậy thì đừng kìm nén, , cho xem, nàng mắng thế nào.”
--- Chương 534: Thế tử phi, tái giá nhớ mang theo nô tỳ ---
Thẩm Vãn Đường chẳng cách nào với Cố Thiên Hàn như , da mặt dày, nội tâm cường đại, ngay cả những lời mắng chửi cũng .
Hắn thể , nhưng nàng thể !
Nàng suy nghĩ một lúc, cuối cùng chỉ thể mắng một câu nặng nhẹ: “Kẻ vô sỉ!”
“Chỉ thôi ?”
“Thế còn đủ ?”
“Uy lực nhỏ, thể nghĩ vài câu ác liệt hơn, cái gì cũng chịu .”
Cố Thiên Hàn xong, dắt dây cương về phía , dắt ngựa cho Thẩm Vãn Đường.
Thẩm Vãn Đường do dự một chút, cuối cùng vẫn nhảy xuống ngựa.
Nàng mắng thì mắng , nhưng cũng cần thiết tự khổ , dù lưng ngựa vẫn thoải mái hơn nhiều so với tự bộ.
Đi một lát, nàng đầu hai nha của , nhưng thấy hai họ song song với Cát Tường (con ngựa của Cố Thiên Hàn), giữ một cách khá xa.
Xem hai họ cũng sợ bại lộ phận của nàng, cố ý cách xa nàng một chút.
Lại thêm một đoạn nữa, xa thể thấy những dân .
Thẩm Vãn Đường định mở lời, Cố Thiên Hàn đưa tay ôm nàng từ ngựa xuống.
Lời của Thẩm Vãn Đường nuốt trong.
Cố Thiên Hàn khẽ hỏi: “Hôm nay xe ngựa ngoài ?”
“Có xe ngựa.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/trong-sinh-hoan-than-ta-lam-chu-mau-vuong-phu/chuong-806.html.]
“Ở ?”
“Đậu ở Vĩnh Tân phố, dân chúng xem náo nhiệt quá đông, xe ngựa thể .”
“Còn hai con phố nữa, đưa nàng qua đó.”
Lãnh Hàn Hạ Vũ
Thẩm Vãn Đường lập tức lắc đầu: “Không cần! Chàng về , cần bận tâm đến .”
“Yên tâm, cùng nàng, nàng .”
Cố Thiên Hàn xong, dắt ngựa lùi một chút.
Đỗ Quyên và Cầm Tâm thấy Thẩm Vãn Đường xuống ngựa, liền chạy vội tới, hai bên nàng, chờ nàng lệnh.
Thẩm Vãn Đường liếc Cố Thiên Hàn, nàng thể đổi quyết định của , bèn gọi các nha , tiếp tục về phía .
Vừa , Cầm Tâm đầu , một lúc, nàng tổng kết một quy luật: “Thế tử phi, Nhị công tử cố ý giữ cách, nhưng cũng quá xa, một lát, liền thả ngựa ăn cỏ một lúc, ăn xong, sẽ đuổi kịp, đuổi sát quá thì cho ngựa ăn cỏ.”
Thẩm Vãn Đường gật đầu: “Hắn chỉ cần đừng gần là , những chuyện khác cứ mặc .”
Cầm Tâm do dự hồi lâu, cuối cùng cũng kìm , khẽ hỏi: “Thế tử phi, nếu tái giá, thể mang theo nô tỳ ? Nô tỳ vẫn tiếp tục nha cho , nô tỳ ở Vương phủ.”
Nàng những lời kinh , khiến Thẩm Vãn Đường giật suýt ngã.
Nàng vững , buồn tức giận Cầm Tâm: “Nói bậy bạ gì , tái giá chứ?”
Giọng Cầm Tâm càng nhỏ hơn: “Cái đó… nô tỳ thấy Nhị công tử đối với là thật lòng.”
Thẩm Vãn Đường cuối cùng cũng đầu Cố Thiên Hàn một cái.
Hắn đang cưỡi ngựa, cao chân dài, lưng thẳng tắp, ánh nắng rọi xuống, phủ lên cả một lớp ánh vàng nhạt.
Gương mặt góc cạnh rõ ràng của một mảnh lãnh đạm, cẩm bào xa hoa của nhẹ nhàng bay trong gió, quý khí võ, khí độ hiên ngang.
Thẩm Vãn Đường khẽ thở dài, với nha : “Đừng bây giờ dáng như , nhưng còn tự lo xong! Ta hiện giờ ở Ninh Vương phủ , ý định tái giá.”
Cầm Tâm cam lòng hỏi tiếp: “ lỡ thì ?”
Thẩm Vãn Đường bất đắc dĩ: “Lỡ thật sự tái giá, nhất định sẽ mang theo ngươi, thể tự , bỏ ngươi ở Ninh Vương phủ?”
Cầm Tâm lúc mới vui vẻ: “Tuyệt quá! Nô tỳ đa tạ Thế tử phi!”
Đỗ Quyên nàng: “Cầm Tâm, ngươi nghĩ Thế tử phi mang ngươi ? Thế tử phi rời xa ngươi, mà nhiều chuyện tầm phào như ? Nàng mang ai thì cũng mang ngươi chứ!”
“Ôi chao, đây chẳng là phòng ngừa vạn nhất , nếu Thế tử phi thật sự tái giá về Quốc công phủ, quy củ của Quốc công phủ chắc chắn nhiều, lỡ bên đó cho Thế tử phi mang nha của Vương phủ thì ?”
Đỗ Quyên do dự: “Chắc… đến nỗi đó chứ? Thế tử phi, quy củ của Quốc công phủ lớn đến ?”