Nàng căng thẳng đến mức lòng bàn tay bắt đầu toát mồ hôi, mà lòng bàn tay của kẻ gây tội thì vẫn ấm áp khô ráo, dường như đối với chuyện lúc chẳng hề gợn sóng.
“Buông tay!”
“Ta chờ nàng ngoài một chuyến thật dễ dàng, nàng thể ngoài nhiều hơn một chút ? Ta nhớ nàng.”
Lãnh Hàn Hạ Vũ
“Ta thấy là chuyện nhà họ Cố còn đè sập ngươi, ngươi còn tâm tình rảnh rỗi nghĩ chuyện khác!”
“Sao nhiều mồ hôi thế? Sợ ? Đừng sợ, ống tay áo che , ai thấy tay nàng trong tay . Nàng xem, đông đúc như , hai chúng chen chúc cùng cũng bình thường thôi, thả lỏng một chút .”
Thẩm Vãn Đường tuyệt vọng, nàng nhẫn tâm lấy chuyện nhà họ Cố kích thích , vẫn phản ứng? Nàng đành dùng tay kéo mạng che mặt lên một chút, vén vài sợi tóc mai xuống, che kín trán.
Lúc nàng chỉ lộ một đôi mắt, dù khác thấy nàng và Cố Thiên Hàn nắm tay, cũng ai nhận nàng. Nàng an tâm một chút, định tìm hai nha của thì xô đẩy một cái.
Còn đợi nàng kịp phản ứng, Cố Thiên Hàn kéo nàng về phía che chở. Mà một bên khác của nàng, thì Cát Tường che chắn. Quay đầu , Đỗ Quyên và Cầm Tâm đang ở phía nàng, theo xa gần.
Giọng trầm thấp quen thuộc của Cố Thiên Hàn từ đỉnh đầu truyền đến: “Đều ở đây, lạc , nàng đừng về phủ vội, chúng bờ sông dạo một lát, chuyện với nàng.”
Thẩm Vãn Đường trừng mắt : “Ngươi gì thì cứ để A Ngưng ngươi chuyển lời, ngươi như thì gì khác kẻ háo sắc?”
Cố Thiên Hàn gật đầu: “Được, , sẽ mang A Ngưng ngoài bình phong cho chúng .”
Thẩm Vãn Đường tức nghẹn, thèm để ý đến nữa.
Vĩnh Hương phường và các phường khác ngăn cách bởi một con sông, bên gần như tạo thành một thế giới độc lập, rời khỏi Vĩnh Hương phường, qua một cây cầu. Thẩm Vãn Đường Cố Thiên Hàn nắm tay, một đường tiến về phía , đến bờ đê bên sông.
Bên bờ liễu rủ thướt tha, qua thưa thớt. Dưới bóng cây xanh, một làn gió thổi qua, vén mạng che mặt của Thẩm Vãn Đường lên.
Cố Thiên Hàn đưa tay nhẹ nhàng kéo mạng che mặt xuống, che khuất gương mặt nàng: “Đợi một ngày, nhất định sẽ quang minh chính đại cùng nàng sóng bước phố, quang minh chính đại nắm tay nàng. Bây giờ, nàng tạm thời nhẫn nại một chút.”
Thẩm Vãn Đường ngẩng đầu : “Ngươi với , chính là chuyện ? Nếu chỉ những lời , đây.”
Cố Thiên Hàn nắm c.h.ặ.t t.a.y nàng: “Chuyện cái .”
“Vậy là gì?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/trong-sinh-hoan-than-ta-lam-chu-mau-vuong-phu/chuong-772.html.]
“Ta chuẩn tiễn A Ngưng xuất giá .”
Sức nóng mặt Thẩm Vãn Đường và sự căng thẳng trong lòng nàng đột nhiên tan biến hết trong một khoảnh khắc, nàng còn giãy giụa, cũng còn sợ hãi khác thấy bộ dạng nàng lúc nữa, tay nàng mặc cho Cố Thiên Hàn nắm.
Chỉ giọng của nàng trở nên chút khó hiểu: “Thời gian ngắn như , ngươi chuẩn xong ư?”
Trừ Cố Thiên Hàn , nàng lẽ là duy nhất đời Cố Thiên Ngưng xuất giá ý nghĩa gì. Cố Thiên Hàn đặt tay nàng lên n.g.ự.c : “Nếu thật sự chuẩn đầy đủ, lẽ mười hai mươi năm cũng đủ, thế nhưng, thể đợi lâu đến , trong cung cũng thể để nhà họ Cố sống lâu đến thế.”
Thẩm Vãn Đường cảm nhận nhịp đập mạnh mẽ từ tim , hiểu vì , nhớ đến dáng vẻ khi c.h.ế.t ở kiếp . Nàng thật sự thấy c.h.ế.t thêm nữa. Cố gia nhị công tử, cứ nên sống một cách phô trương như bây giờ.
“Cố Thiên Hàn.”
“Ừm.”
“Nếu ngươi chuyện gì cần giúp, thể tìm .”
Trong đôi mắt sâu thẳm của Cố Thiên Hàn lóe lên ánh sáng, dung nhan lạnh lùng của trở nên mềm mại hơn đôi chút: “Được, , nếu còn như , sống c.h.ế.t xong, sẽ cầu nàng giúp một cái c.h.ế.t thống khoái, nàng chuyện hẳn là thành thạo .”
Thẩm Vãn Đường vội vàng : “Ta chuyện !”
“Trừ chuyện , gì khác cần nàng giúp đỡ, chuyện nhà họ Cố, nàng cứ coi như gì cả, đừng nhúng tay bất cứ điều gì.”
“ mà…”
“Ngoan , A Đường.”
--- Chương 512 Quỳ Xuống Cầu Ta ---
Lúc ngoài tâm trạng nhẹ nhõm vui vẻ, lúc trở về, trong lòng Thẩm Vãn Đường chút nặng trĩu. May mắn là chuyện trong nhà cũng phiền phức tương tự, nàng nhanh chóng còn tâm trí để bận tâm chuyện của Cố Thiên Hàn nữa.
Nàng mới ngoài một lát, Ninh Vương phi Tiêu Thanh Khê chọc tức đến thổ huyết, lâm hôn mê, thái y đến cả tá , cũng ai thể bà tỉnh .
Ninh Vương miễn cưỡng chống đỡ đến thăm Vương phi, kết quả sự đau lòng tột độ, cũng thổ huyết ngất . Lại là một trận chữa trị hỗn loạn, kết quả các thái y Ninh Vương thương tâm mạch, khó tỉnh nữa.
“Yên y, là yên y! Một đám vô dụng, ngay cả một cũng cứu tỉnh , cần các ngươi gì!”
Tiêu Thanh Khê chỉ thẳng mũi các thái y mà mắng chửi té tát, nàng một khiến cả Vương phủ náo loạn như gà bay chó chạy, loạn thành một đống.