Chuỗi mà tặng nàng, nàng còn chẳng dám đeo nữa, còn thì , cứ thế đường hoàng đeo , như vật đính ước .
“Chuyện của , cần ngươi quản, ngươi lo chuyện của là . Còn nữa, ngươi nhớ điều ngươi hứa với , bất kể kết quả thế nào, ngươi cũng sẽ g.i.ế.c . Kẻ thù với ngươi là Tiêu thị, .”
Cố Thiên Hàn khẽ thở dài: “Ta trông giống bạc tình vô nghĩa đến ? Đừng nghĩ tệ đến thế, cận nàng, mục đích nào khác, càng sợ nàng tố cáo, chỉ là…” chỉ là quá khao khát đến gần.
Cảm xúc dâng trào, Thẩm Vãn Đường tỉnh táo lý trí: “Ngươi nhiều như , đều vô dụng, ngươi rốt cuộc thể cho một lời chắc chắn ?”
Cố Thiên Hàn lập tức bực buồn , nắm lấy tay Thẩm Vãn Đường, nghiến răng : “Được! Ta hôm nay ở đây đảm bảo, g.i.ế.c ai cũng g.i.ế.c nàng, c.h.ế.t nàng cũng sẽ chết, hài lòng ?”
Thẩm Vãn Đường bàn tay siết chặt, chợt nhận , nàng dường như cũng hề quá bài xích .
Ít nhất, nếu nắm tay nàng là Tiêu Thanh Uyên, nàng thể nào nhẫn nhịn, nàng hẳn sớm đá một cước ngoài .
Nàng thậm chí còn cảm thấy, bàn tay ấm áp của Cố Thiên Hàn nắm lấy cảm giác khá .
Đây thực sự là một điềm lành!
Thẩm Vãn Đường thu tâm thần, miễn cưỡng gật đầu: “Cũng tạm , tuy lời đảm bảo miệng cũng chắc hữu dụng, nhưng thấy ngươi hẳn cũng là kẻ nuốt lời. Vạn nhất nhầm , thì là mắt mù.”
Cố Thiên Hàn nắm c.h.ặ.t t.a.y nàng hơn: “Không vạn nhất!”
“Ồ, thì .”
Cố Thiên Hàn bất đắc dĩ nàng, giúp nàng vuốt những sợi tóc lòa xòa bên tai: “Rõ ràng đại sự là , nhưng cảm thấy, nàng còn căng thẳng hơn , còn lo lắng hơn ?”
Thẩm Vãn Đường khẽ giật , ? Nàng biểu hiện rõ ràng đến ? Nàng còn tưởng giấu kỹ!
“Đừng lo, trời sập nàng cũng sẽ .”
Cố Thiên Hàn khẽ an ủi nàng một câu, đó buông tay nàng , hôn lên trán nàng một cái: “Ta đây, việc gì thì cứ sai đến Quốc Công phủ gửi thư cho .”
Thẩm Vãn Đường còn kịp phản ứng, đẩy cửa , bước .
Trên trán nàng vẫn còn lưu xúc cảm ấm nóng của , xung quanh vẫn còn vương vấn thở của , tất cả thứ đều đang cho nàng , Cố Thiên Hàn dùng một tư thái mạnh mẽ xâm nhập thế giới của nàng.
Nàng sờ sờ trán , đến bên cửa sổ, đẩy cửa sổ .
Gió ấm thổi , cuốn bay những sợi tóc của nàng, tựa như bàn tay của ai đó, nhẹ nhàng vuốt ve.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/trong-sinh-hoan-than-ta-lam-chu-mau-vuong-phu/chuong-729.html.]
Một lát , nàng thấy Cố Thiên Hàn cùng Cát Tường bước khỏi Túy Tiên Lâu, dường như cảm nhận ánh mắt của nàng, đầu .
Thẩm Vãn Đường theo bản năng trốn, nhưng kịp nữa .
Nàng đành đó, tiếp tục , nàng thấy hướng về phía nàng nở một nụ khẽ.
Thẩm Vãn Đường khỏi thở dài, đến gì chứ?
“Thế tử phi.”
Đỗ Quyên từ lúc nào đến phía nàng: “Mẫu của Liêu cô gia đến , cho nàng gặp ngài ?”
Thẩm Vãn Đường hồn, nàng đóng cửa sổ , xuống ghế.
“Cho nàng !”
“Dạ.”
Đỗ Quyên ngoài, dẫn Chân thị .
“Ôi chao, Thế tử phi, cuối cùng cũng gặp ngài , nhớ ngài c.h.ế.t !”
Chân thị vẻ quen: “Chúng đều là họ hàng ruột thịt, ngài nên qua với chúng nhiều hơn chứ!”
Thẩm Vãn Đường lãnh đạm nàng : “Ta , nàng Thẩm gia đuổi ngoài ?”
“Ôi da, đừng nhắc nữa!”
Chân thị đầy vẻ oán hận: “Thế tử phi, , nhà đẻ của ngài keo kiệt c.h.ế.t ! Mấy con chúng ăn chẳng mấy miếng cơm, mà bọn họ chịu giữ chúng ! Ta thấy nhà nào càng tiền thì càng keo kiệt, càng so đo tính toán! Trái những nhà nghèo như chúng đây, rộng rãi hào phóng, sẵn lòng giúp đỡ họ hàng mà cầu báo đáp!”
“ , còn cả vị đích tỷ của ngài nữa, căn bản đồ , tiện độc ác, hối hận c.h.ế.t , sớm nên gọi Hữu Hách cưới loại phụ nữ về! Nữ nhân vô đức hủy hoại ba đời, chính là hạng như Thẩm Minh Huyên!”
“Thương cho Hữu Hách của , một đứa trẻ tài giỏi như , tất cả đều nàng hủy hoại! Con vốn dĩ thể đỗ Trạng nguyên, kết quả nàng hại mà trượt mất!”
Lãnh Hàn Hạ Vũ
Thẩm Vãn Đường bất ngờ, Liêu Hữu Hách kiếp thi đỗ Tiến sĩ ư?
Chuyện nàng quả thật để ý, nếu Thẩm Minh Huyên gây chuyện, nàng lẽ còn chẳng nhớ tới Liêu Hữu Hách là ai, tự nhiên cũng sẽ quan tâm đỗ Tiến sĩ .
Công tâm mà , bài văn của Liêu Hữu Hách vẫn , kiếp cũng luôn vùi đầu học hành, chuẩn kỹ càng cho kỳ thi mùa xuân.
Kiếp , cưới Thẩm Minh Huyên, ngay cả việc học hành cũng chậm trễ.