“Không thể nào! Tiêu Thế tử Thế tử phi , Liễu Nam Thi cũng thể cho Tiêu Thế tử !”
“Chẳng lẽ Tiêu Thế tử hưu thê?”
“A? Cái gì gọi là ?”
“Ay da, ngươi ? Tiêu Thế tử đây vì một thất mà hưu Thế tử phi, đó vì một nha mà hưu Thế tử phi, chung là ngày nào cũng hưu Thế tử phi!”
“Nghe Tiêu Thế tử đuổi cái ái khỏi Vương phủ , cái tên tình chủng một kinh thành lòng đổi , đại khái là thích Liễu Nam Thi !”
“Điều cũng lạ, Liễu Nam Thi là tài nữ một mà, xứng với Tiêu Thế tử, thật, cái Thế tử phi căn bản xứng với Tiêu Thế tử!”
“Xứng xứng, do chúng định đoạt, là do Ninh Vương Phi đích lựa chọn, Ninh Vương cũng khắp nơi khen ngợi vị tức phụ . Không chút bản lĩnh thật sự, thể thu phục những khó tính như Ninh Vương và Ninh Vương Phi chứ?”
…
Khi đang bàn tán, Cố Thiên Hàn đá nhẹ Viên Tranh một cái: “Hoa của ngươi, tặng cho Thẩm Vãn Đường.”
Viên Tranh mặc kệ bắp chân đang đau nhức vì đá, y kinh ngạc Cố Thiên Hàn: “Tại bảo tặng cho nàng?”
“Bảo ngươi tặng thì ngươi tặng, bớt lời vô nghĩa ! Bằng , phế một chân của ngươi!”
“Được , tặng, tặng! còn ngươi? Hoa của ngươi định tặng cho ai?”
“Đương nhiên cũng là Thẩm Vãn Đường.”
“Cái gì?! Ngươi cướp nữ nhân của Thanh Uyên ? Cái khác, đây là chính thê của y, hạng thất, nha gì đó! Ngươi gì cũng nên thu liễm một chút!”
“Ta điên ? Ta cướp một nữ nhân mà Tiêu Thanh Uyên thích gì? Chẳng đó là đang giúp y giải quyết phiền phức ? Ta là bụng đến thế ?”
Viên Tranh khá đồng tình gật đầu: “Điều thì đúng, ngươi quả thực chẳng lòng gì, là lòng đen độc thôi!”
Cố Thiên Hàn giọng điệu lạnh nhạt: “Ta chỉ là thấy Tiêu Thanh Uyên chướng mắt, khiến y bêu .”
Viên Tranh Tiêu Thanh Uyên, Liễu Nam Thi đang vẻ bộ tịch, nghĩ đến việc khiến hai họ bêu , y lập tức phấn khởi: “Hay! Vậy thì cứ theo ngươi! Mà , chỉ hai chúng tặng hoa cho Thế tử phi thì đủ, còn một chủ ý ác hơn nữa!”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/trong-sinh-hoan-than-ta-lam-chu-mau-vuong-phu/chuong-683.html.]
Cố Thiên Hàn liếc y một cái, Viên Tranh dù chẳng học thức gì, nhưng đầy bụng ý , ngay cả y còn chủ ý ác, chắc chắn là ác.
Viên Tranh một nụ ý , xoay về phía .
Một lát , y về, y giơ ngón tay cái về phía Cố Thiên Hàn: “Cố Nhị công tử, danh tiếng của ngươi quả thực dễ dùng! Cứ chờ xem náo nhiệt !”
Cố Thiên Hàn đoán y gì, cho nên cũng để ý Viên Tranh lợi dụng danh tiếng của , chỉ cần đạt mục đích, thủ đoạn quan trọng.
Bên , việc Tiêu Thanh Uyên và Liễu Nam Thi đẩy đẩy cuối cùng cũng kết luận – Liễu Nam Thi rốt cuộc nhận lấy bó hoa của Tiêu Thanh Uyên.
Bởi vì nếu nàng nhận nữa, thì sẽ thể kết thúc .
Ánh mắt nàng đều trở nên kỳ lạ và quái gở, nàng tuy đạt hiệu quả là các nam nhân đều ngưỡng mộ và theo đuổi , nhưng hủy hoại danh tiếng của .
Tiêu Thanh Uyên nàng đương nhiên thể gả, nàng chỉ cố ý lôi kéo , cho Thẩm Vãn Đường chán ghét mà thôi.
hôm nay, dường như chút quá đà , Tiêu Thanh Uyên hình như động chân tình với nàng !
Liễu Nam Thi nắm chặt bó hoa, khóe môi nở một nụ .
--- Chương 453: Nhất Cử Đoạt Khôi ---
Tiêu Thanh Uyên tặng hoa cuối cùng cũng kết thúc, xếp lên tặng, chính là Viên Tranh.
Viên Tranh cầm bó hoa, trực tiếp đưa đến mặt Thẩm Vãn Đường, y nghiêm túc : “Thơ của Thế tử phi , vô cùng ! Vừa ý cảnh mới mẻ, Viên mỗ cho rằng thơ của nàng hôm nay xứng đáng đầu! Bởi , hoa của Viên mỗ, xin tặng Thế tử phi!”
Lãnh Hàn Hạ Vũ
Thẩm Vãn Đường mang theo chút nghi hoặc, Viên Tranh chẳng nên cùng Tiêu Thanh Uyên chung một chiến tuyến ? Sao hôm nay cứ đối chọi với y?
dù nữa, tặng hoa cho nàng cũng coi như cho nàng thể diện, bằng nàng thật sự nhận một đóa hoa nào, chẳng sẽ Liễu Nam Thi c.h.ế.t ?
Nàng nhận lời Viên Tranh, ngước mắt Tiêu Thanh Uyên, chỉ thấy Tiêu Thanh Uyên cũng lộ vẻ ngỡ ngàng, trong sự ngỡ ngàng còn xen lẫn chút tức giận, dường như chính cũng hiểu vì Viên Tranh phản bội .
Người tiếp theo lên tặng hoa là Cố Thiên Hàn.
Hắn thẳng đến bàn của Thẩm Vãn Đường và Cố Thiên Ngưng.
Cố Thiên Ngưng còn tưởng tránh hiềm nghi, sẽ tặng hoa cho nàng, em gái ruột , nhưng ngờ, hôm nay hề tránh hiềm nghi, trực tiếp tặng hoa cho Thẩm Vãn Đường. Nàng u sầu mấy ngày liền, hôm nay càng rơi xuống vực sâu, chỉ khoảnh khắc , nỗi u ám trong lòng nàng bỗng nhiên tan biến, nàng bật thành tiếng: “Nhị ca mắt ! Ta , thơ của A Đường mới là tuyệt nhất! Có vài , mắt mù !”