Thẩm Vãn Đường bất động thanh sắc Sở Yên Lạc, tùy tiện bịa chuyện: "Nếu kiếp kiếp , Thế tử nhất định thích là ."
Sở Yên Lạc bật khinh thường: "Ngươi đừng mơ nữa, Thế tử kiếp thích là , kiếp tự nhiên cũng là , ngươi căn bản chẳng là gì cả, thậm chí, vốn dĩ ngươi còn gả cho Thế tử, đúng ?"
Thẩm Vãn Đường vẻ mặt kinh ngạc: "Ngươi vốn dĩ gả cho Thế tử?"
"Ngươi ngạc nhiên gì, tự nhiên cũng là ngoài đó chứ, tỷ tỷ của ngươi Thẩm Mính Tuyên, vốn dĩ gả Vương phủ ? đó nàng đột nhiên đổi ý định, Thế tử phi mới thành ngươi."
Sự kinh ngạc mà Thẩm Vãn Đường giả vờ dần dần biến mất.
Mặc dù Sở Yên Lạc che giấu , nhưng Thẩm Vãn Đường là sống qua một kiếp, nhiều chi tiết nàng nhạy bén hơn khác.
Lãnh Hàn Hạ Vũ
Những điều Sở Yên Lạc , tuyệt đối ngoài , mà là nàng tự trải qua, cũng chỉ chuyện tự trải qua, nàng mới thể khẳng định chắc chắn đến .
Thẩm Vãn Đường xác định, Sở Yên Lạc cũng trọng sinh .
--- Chương 43 Sở Yên Lạc gọi nhầm tên ---
Chẳng trách kiếp , Sở Yên Lạc đến Vương phủ sớm đến , hơn nữa đứa con trong bụng nàng cũng mất sớm như thế, hóa tất cả những điều đều do nàng cố ý .
Chắc hẳn, nàng cũng hài lòng với kết cục kiếp của , vì khi trọng sinh một kiếp, nàng liền quyết đoán lựa chọn trực tiếp Vương phủ, chứ tiếp tục chịu khổ ở Tịch Tâm Am.
Trong phòng yên tĩnh, tất cả đều Sở Yên Lạc bằng ánh mắt như kẻ điên, mà Sở Yên Lạc dường như , tiếp tục kiêu ngạo : "Vợ của Thế tử vốn dĩ Thẩm Mính Tuyên, cũng ngươi Thẩm Vãn Đường, mà là , tất cả thứ trong Vương phủ đương nhiên cũng là của , cho nên, Thẩm Vãn Đường, ngươi hãy giao hết những thứ Thế tử ban tặng đây , những thứ đó đều là của , ngươi nên trả về cho chủ cũ."
Thẩm Vãn Đường như thể thấy gì, nàng nhanh chậm bưng một chén yến sào, thong dong thưởng thức, dường như Sở Yên Lạc đang khiêu khích mắt nàng căn bản hề tồn tại.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/trong-sinh-hoan-than-ta-lam-chu-mau-vuong-phu/chuong-66.html.]
Nàng là Thế tử phi lười biếng chấp nhặt với Sở Yên Lạc lên mặt bàn, tự nhiên sẽ nàng dạy dỗ kẻ khác.
Sài ma ma lạnh lùng cất lời: “Ngươi thật đúng là mặt dày! Đồ của Thế tử ban tặng Thế tử phi mà ngươi cũng dám đòi hỏi, thật mặt dày vô sỉ, chút thể thống, quy củ gì cả! Sở gia mà nuôi dưỡng nữ nhi như , đúng là độc nhất vô nhị trong kinh thành, mất mặt đến tận mặt Thánh thượng!”
Những lời , Sở Yên Lạc kiếp nhiều , cho nên nàng chỉ khẽ biến sắc mặt, nhanh liền buông lời châm chọc: “Ngươi tính là cái thá gì, cũng dám chuyện với như ! Ta thể khiến Thế tử bán ngươi một , thì cũng thể khiến Thế tử bán ngươi thứ hai! Nếu ngươi bán , thì mau ngoan ngoãn ngậm miệng !”
Trước đây Sài ma ma quả thật chút kiêng dè nàng , bởi vì Thế tử thật sự lời nàng răm rắp, nàng bán ai thì Thế tử liền bán đó, quả thực giống như nàng bỏ bùa .
Thế nhưng bây giờ, Sài ma ma còn sợ nữa, bởi vì bà còn là ma ma của Thế tử, mà là ma ma của Thế tử phi, Thế tử phi ở đây, Sở Yên Lạc vĩnh viễn còn khả năng bán bà nữa.
“Đừng tự đề cao quá mức, ngươi thật chẳng là cái thá gì cả, nếu , Thế tử sớm cưới ngươi , cớ cứ mập mờ nuôi ngươi trong sân của như .”
Sài ma ma lời lẽ sắc bén, những lời như những con dao, đ.â.m thẳng nơi đau đớn nhất trong lòng Sở Yên Lạc: “Người như ngươi, ở nhà khác, thì cũng là thứ ngoại thất thể lên mặt, ngươi ngay cả một vị cũng tính là gì!”
“Gia đình bình thường cưới vợ nạp , cũng đều cưới những cô nương của gia đình đoan chính, còn loại nữ tử như ngươi, hôn nhân tư tình giao hoan với nam nhân, còn mang trong huyết mạch rõ ràng, sẽ chẳng ai cả. Không những chẳng ai , mà còn đời khinh bỉ!”
“Hôm nay cho phép ngươi đây gặp Thế tử phi, đều là do Thế tử phi thiện tâm độ lượng, nếu đổi là khác, sớm dùng gậy đánh ngươi ngoài , há thể dung túng ngươi ở đây mà quấy nhiễu!”
Sở Yên Lạc sắc mặt trắng xanh, xanh trắng, nàng hận thấu Sài ma ma miệng lưỡi sắc như d.a.o , cũng hận thấu cái lão thiên gia đáng chết!
Lão thiên gia để nàng trọng sinh, vì để nàng trọng sinh sớm hơn một chút?
Đáng lẽ để nàng trọng sinh trở khi mang thai, như nàng thể trực tiếp gả Vương phủ, còn chuyện của Thẩm Vãn Đường!
Cố tình cái lão thiên gia đáng c.h.ế.t khiến nàng trọng sinh về một tháng đại hôn của Tiêu Thanh Uyên, lúc , kinh thành nàng mang trong một hài tử dã , nàng tẩy trắng cho quả thật khó như lên trời!