Thẩm Vãn Đường khỏi thở dài. Nàng , chỉ cần chuyện xảy , Thần Đan Đường liền sẽ đẩy Sở Yên Lạc vật tế thần.
Bất quá, chẳng đây là Sở Yên Lạc tự chuốc lấy ?
“Thế tử phi, qua xem ? Bên Thế tử e là đỡ nổi.”
“Hắn đỡ nổi cũng đỡ. Hắn là Thế tử, gánh vác môn đình. Nếu ngay cả chuyện như thế cũng xử lý , thì quá hổ thẹn với công ơn phụ vương và mẫu dày công bồi dưỡng . Ta xử lý loại chuyện , thích hợp.”
Thẩm Vãn Đường tìm một lý do vô cùng đường hoàng, đó liền an an xuống bàn thư, lấy giấy tập mới bắt đầu luyện chữ.
Vào lúc chạng vạng tối, Tiêu Thanh Uyên đến.
Hắn hốc mắt sâu hõm, mệt mỏi rã rời: “Thẩm Vãn Đường, hôm nay trong phủ xảy chuyện, nàng ? Sao nàng cứ như chuyện gì ?”
Thẩm Vãn Đường ngữ khí đạm nhạt: “Thế tử, hôm nay Quốc Công phủ quận chúa bồi lễ tạ tội , Thế tử ? Thế tử tạ ơn , còn đến chất vấn ?”
Tiêu Thanh Uyên cứng đờ , quên sạch sẽ chuyện !
Hắn còn tưởng hôm nay Thẩm Vãn Đường ở trong phủ nhàn rỗi!
Khí thế của tức thì yếu một nửa: “Ta chất vấn nàng, chỉ tùy tiện hỏi thôi. Dù chuyện trong phủ cũng nhỏ, thuốc của Yên Lạc hại c.h.ế.t , tìm đến tận cửa , ứng phó mệt mỏi rã rời, nàng đáng lẽ nên giúp mới .”
“Lần , Sở di nương hại c.h.ế.t , sẽ giúp ngươi ứng phó. chuyện đến nhà khác bồi lễ tạ tội, đều do Thế tử , Thế tử nguyện ý ?”
“Chuyện ... chuyện bồi lễ tạ tội, giỏi lắm, sợ chuyện tồi tệ hơn, nên vẫn là nàng thì thích hợp hơn.”
Thẩm Vãn Đường cầm khăn tay lau mắt, nghẹn ngào : “Thế tử thật là nhẫn tâm. Những chuyện sai trái , một chuyện cũng do , nhưng bồi lễ tạ tội là , tốn công tốn sức ứng phó với nhà của kẻ khuất vẫn là . Thế tử thấy quá đáng lắm ?”
“Cái gọi là oan đầu nợ chủ, ai sai chuyện, Thế tử nên để chính đó gánh chịu, như mới công bằng. Cứ mãi bắt một hành hạ, là bức c.h.ế.t ?”
“Thế tử thích Sở di nương đến thế, nàng hại c.h.ế.t , mà ngươi còn nỡ giao nàng cho nhà của kẻ khuất xử lý ?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/trong-sinh-hoan-than-ta-lam-chu-mau-vuong-phu/chuong-643.html.]
“Ta thật sự hâm mộ Sở di nương a, nàng chọc họa lớn trời long đất lở mà vẫn bình an vô sự, trách nàng ngày càng kiêu ngạo!”
Tiêu Thanh Uyên áy náy hổ, Thẩm Vãn Đường một thôi một hồi như , dường như tìm nhầm . Hắn đáng lẽ tìm Sở Yên Lạc mới đúng, dù chuyện cùng Thẩm Vãn Đường một chút quan hệ cũng .
Hắn khẽ ho một tiếng : “Khụ, cái ... là nàng đưa cho ít bạc ? Dù cũng bồi thường cho Du gia , nếu Du đại công tử ngày mai e là sẽ báo quan .”
Lãnh Hàn Hạ Vũ
“Thế tử bao nhiêu bạc?”
“Trước tiên đưa cho một ngàn lượng , nếu đủ, sẽ đến tìm nàng.”
“Cho nên, ý của Thế tử là, Du gia lấy một ngàn lượng, chuyện một cô con gái c.h.ế.t cứ thế mà bỏ qua ? Du thị lang còn thể ưỡn n.g.ự.c quan triều đường ? Du đại công tử lấy mạng của ruột, đổi lấy một ngàn lượng, sợ khác chọc cột sống lưng ? Du gia thiếu một ngàn lượng ?”
“Nàng ý gì? Một ngàn lượng quá ít thì cho một vạn lượng, dù Vương phủ nhiều bạc!”
“Đây căn bản chuyện một ngàn lượng một vạn lượng, Thế tử cho càng nhiều, Du gia càng thể chấp nhận, bởi vì điều chẳng khác nào bán con gái! Du thị lang đường đường là đại thần chính tam phẩm, thể mất mặt như !”
“A? Vậy ?”
“Rất đơn giản, Thế tử giao Sở di nương , tùy ý Du gia xử trí là .”
--- Chương 425: Nàng thật sự là một phiền toái ---
Tiêu Thanh Uyên sững sờ: “Sao thế ? Ta giao Yên Lạc cho Du gia, nàng chắc chắn sẽ mất mạng! Nàng căn bản thấy Du gia hung hãn đến mức nào, cũng Du gia hận nàng đến mức nào!”
Thẩm Vãn Đường ngữ khí đạm nhạt: “Có lẽ quả thật Du gia hận đến mức nào, nhưng , Du nhị tiểu thư là thuốc của Sở di nương hại chết, nàng dù đền cho Du gia một mạng, cũng quá đáng.”
“Vậy Du nhị tiểu thư là tự tự vẫn, Yên Lạc hại c.h.ế.t nàng !”
“Tình huống cụ thể, cũng rõ lắm. Thế tử hỏi , cũng chỉ đưa một con đường khả thi mà thôi, cụ thể thế nào, vẫn xem Thế tử.”
Thẩm Vãn Đường ngáp một cái: “Hôm nay mệt , Thế tử xin mời về !”
“Đợi ! Nàng đưa cho một ngàn lượng bạc !”