Y đến mức thở hổn hển, bắt đầu ho dữ dội, ho khan bắt đầu thổ huyết ào ạt.
Cố phu nhân sợ hãi vô cùng, giọng trầm của nàng chợt biến điệu, vội vã : “Lâm An! Lâm An con đừng dọa ! Ma ma, mau, mau gọi thái y!”
Bùi Lâm An vốn chỉ diễn kịch, y bản cũng ngờ diễn mãi thành thật.
Y ho đến mức phổi vỡ tung, m.á.u tươi từ miệng trào vẫn đủ, trong khoang mũi cũng bắt đầu trào máu. Y bản cũng , thì trong cơ thể gầy còm của y còn nhiều m.á.u đến .
Y giơ tay lau chùi, nhưng phát hiện tay thể nhấc lên. Y đầu, thấy đầu cũng thể chuyển động.
Chậc, rốt cuộc cô mẫu cho y uống thuốc mạnh gì , hậu kình lớn đến thế!
Chẳng lẽ nhị biểu ca trúng ? Y sắp c.h.ế.t ư?
Nhị biểu ca quả hổ là nhân vật thiên tài, đến điều cũng đoán trúng. Y càng thích nhị biểu ca hơn !
Thấy dọa Cố phu nhân sợ hãi, trong lòng Bùi Lâm An vô cùng áy náy. Y cũng nữa, hướng về nàng nở một nụ còn khó coi hơn cả : “Cô mẫu đừng sợ, . Ta còn đợi xem nhị biểu ca thành cơ mà, uống rượu hỷ của nhị biểu ca…”
Y tưởng rằng giọng của lớn, nhưng kỳ thực, y thở mong manh như tơ, tiếng nhỏ như tiếng muỗi kêu.
Rất nhanh, y rơi bóng tối mịt mờ, chẳng còn thấy gì nữa.
Y chỉ thể thấy, cô mẫu đang bên cạnh y, nàng sức gọi tên y, cứ như , y sẽ Hắc Bạch Vô Thường đưa đến Diêm La Điện.
Nhị biểu ca , kiếp , kiếp .
Bùi Lâm An hy vọng thể kiếp , đến lúc đó y dù thế nào cũng khỏe mạnh trở , cưới vợ sinh con, để cô mẫu vì y mà hao tâm tổn trí cũng vui vẻ.
Dần dần, y đến cả âm thanh cũng còn thấy. Y trong những ảo tưởng tươi về kiếp , hôn mê bất tỉnh.
Đến khi y tỉnh nữa, y phát hiện đang giường.
Lãnh Hàn Hạ Vũ
Bên ngoài truyền đến giọng của cô mẫu: “Ta quả thực gả Thẩm Vãn Đường cho Lâm An. Các ngươi phản đối cũng vô dụng. Lâm An là một đứa trẻ , hơn cái tên Tiêu Thanh Uyên bao nhiêu . Thẩm Vãn Đường theo Lâm An, chỉ thể hưởng phúc, chịu khổ.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/trong-sinh-hoan-than-ta-lam-chu-mau-vuong-phu/chuong-641.html.]
Bùi Lâm An khổ một tiếng. Cô mẫu đúng là thiên vị y, đứa cháu , những lời khiến ngay cả y cũng cảm thấy hổ thẹn.
Tiêu Thanh Uyên quả thực gì, nhưng y thì thể hơn Tiêu Thanh Uyên đến ? Y còn chẳng bằng Tiêu Thanh Uyên. Tiêu Thanh Uyên ít nhất thể cường tráng, thể chạy nhảy, là một bình thường.
Trong tiền sảnh, sắc mặt Cố Thiên Ngưng vô cùng khó coi, giọng điệu của nàng cũng mấy : “Mẫu vạn sự thỏa đáng, hành sự trầm , giờ đây chẳng lẽ tẩu hỏa nhập ma ? Sao cứ nhất định gả A Đường cho biểu ca?”
“A Đường hòa ly với Tiêu Thanh Uyên. Con giờ đây lời , vạn nhất truyền ngoài, A Đường còn gặp ? Hay là, mẫu cố ý như ? Chính là để ép Ninh Vương phủ và Tiêu Thanh Uyên đuổi A Đường ?”
“Con liền bảo hôm nay biểu ca đột nhiên đến, hóa là mẫu kêu đến để xem mắt A Đường! Mẫu cũng nghĩ xem, A Đường là vì ai mà đến ? Nàng là vì mà đến! Mẫu như , đặt vị thế nào? Khiến mặt mũi gặp nàng?”
Cố phu nhân liếc nàng một cái, hề bận tâm đến chất vấn của nàng. Nàng chăm chú con trai, hỏi: “Thiên Hàn, rốt cuộc con thể giúp một ?”
Cố Thiên Hàn thần sắc lạnh nhạt: “Không thể.”
“Ta chỉ cần con mặt Lâm An một câu, rằng con cũng mắt Thẩm Vãn Đường , chỉ là một chút việc nhỏ như thôi, con cũng chịu giúp ?”
“Không chịu giúp đỡ, mà là Bùi Lâm An đủ thê thảm , mẫu còn lừa dối y? Ta thật lòng đành.”
Cố Thiên Ngưng vẻ mặt cổ quái Cố Thiên Hàn. Chậc, nhị ca dối chớp mắt đúng là tài tình! Nào thật lòng đành, căn bản tim!
Cố phu nhân cũng tin lắm lời “thật lòng đành” của con trai, nhưng giờ phút cũng lúc để săm soi từng chữ.
Nàng mang theo vẻ bi thương mặt: “Ngươi nghĩ, há cam tâm lừa dối Lâm An ? đôi khi, những lời dối thiện ý là cần thiết.”
“Lâm An nghĩ tìm cho một nữ tử ngay cả ngươi cũng mắt, nghĩ còn thương nữa, nên quá đau lòng, đến thổ huyết.
Thái y , thể để buồn lòng, khiến vui vẻ, bằng e là sống mấy ngày nữa.
Lâm An từ nhỏ kính trọng ngươi nhất. Nếu ngươi để mắt đến Thẩm Vãn Đường, sẽ cảm thấy nữ tử chọn cho là tuyệt hảo, nhất định sẽ vui vẻ.
Thiên Hàn, ngươi giúp , cũng giúp biểu ngươi, ?”
Cố Thiên Hàn Bùi Lâm An chắc chắn là giả vờ đau lòng, giả vờ , nhưng thổ huyết thì là thật, điều thể giả vờ, hơn nữa, Bùi Lâm An thời nhật còn nhiều cũng là thật.