Tiêu Thanh Uyên vội vàng gọi nàng: “Nam Thi, nàng đừng vội! Thẩm Vãn Đường còn xin nàng, nàng mau !”
càng gọi, Liễu Nam Thi càng nhanh, đến cuối cùng nàng gần như cần đến phong thái thiên kim các lão nữa, vội vã chạy mất.
Sau nhiều cơ hội để dạy dỗ Thẩm Vãn Đường khiến nàng xin , nhưng nếu danh tiếng của nàng mà hủy hoại, thì tất cả sẽ chấm dứt!
“Thẩm Vãn Đường, tất cả là tại nàng! Nàng Nam Thi tức giận bỏ !”
Giọng điệu Tiêu Thanh Uyên tệ hại: “Nàng bắt đầu ghen tuông ? Ta chỉ là cùng Nam Thi gần gũi hơn một chút thôi, bình dấm của nàng đổ ! Nàng ác ý phỉ báng Nam Thi!”
“Ta một nữa, thích nàng! Đời thích ai cũng thể thích nàng, cho dù nàng đuổi hết tất cả nữ nhân bên cạnh , cũng thể yêu nàng, nàng cứ từ bỏ ý định !”
Thẩm Vãn Đường nhướng mày: “Thế tử vĩnh viễn sẽ thích ?”
“Phải! Vĩnh viễn!”
Thẩm Vãn Đường gật đầu: “Ừm, cũng may.”
Tiêu Thanh Uyên sững sờ: “Nàng gì?!”
“Ồ, là , như , đường đường là Thế tử phi của Thế tử, chỉ thích khác thích , trong lòng sẽ cân bằng. Lòng một khi cân bằng, sẽ đuổi hết những nữ nhân đó .”
Tiêu Thanh Uyên cau mày: “Nàng thích đến ? Ta đối với nàng cũng , rốt cuộc nàng thích cái gì? Nàng thích khác ?”
“Thế tử lời hồ đồ gì , nếu thích khác, chẳng sẽ đội nón xanh ? Huynh còn cái sở thích ư?”
“Đừng những lời khó như , cái gì mà nón xanh, ý của là, nếu nàng trong lòng, sẽ thả nàng rời khỏi Vương phủ, chúng cũng cần giày vò lẫn nữa, điều ?”
“Ta thích Ninh Vương phủ, cũng cảm thấy cùng Thế tử là giày vò lẫn .”
“Nàng— thể thông với nàng chứ?”
Lãnh Hàn Hạ Vũ
Tiêu Thanh Khê lúc chen lời : “Ca, đừng với nàng nữa, nàng ở Vương phủ chúng sống sung sướng đến ,
thể cam lòng rời ! Nàng là tham lam vinh hoa phú quý, căn bản vì thích , đừng để nàng lừa gạt!”
“Chuyện … Thanh Khê, lời phần thiên vị . Thẩm Vãn Đường quả thực thích vinh hoa phú quý, nhưng nàng cũng thực sự thích , hiểu , thể cảm nhận .”
Tiêu Thanh Khê tức đến dậm chân: “Huynh cảm nhận sai ! Nàng nếu thực sự thích , căn bản thể nào dung thứ cho thất thông phòng nha !”
“Thanh Khê, thể tự nhỏ nhen, liền nghĩ khác cũng nhỏ nhen như . Thẩm Vãn Đường tấm lòng quảng đại .”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/trong-sinh-hoan-than-ta-lam-chu-mau-vuong-phu/chuong-573.html.]
“Nàng quảng đại chỗ nào? Nàng còn vì ghen tuông Liễu Nam Thi, mà đuổi nàng !”
“Nàng chỉ là vì quá thích thôi.”
Tiêu Thanh Khê: “…”
Nàng cảm thấy Tiêu Thanh Uyên quả thực vấn đề về đầu óc, nàng lười dây dưa với nữa, sang Thẩm Vãn Đường giận dữ : “Liễu Nam Thi mang quà đến cho và ca ca , quà ? Có đều ngươi lén chiếm đoạt hết ?!”
Thẩm Vãn Đường chợt hiểu : “Thì là đến tìm đòi quà.”
“Nếu thì ?! Ngươi tưởng cái viện nát của ngươi, nguyện ý đến ? Ngươi tưởng ca ca nguyện ý đến gặp ngươi ?”
“Ai với ngươi, quà của các ngươi ở chỗ ? Liễu Nam Thi ?”
“Ngươi đừng quản là ai , lập tức đưa lễ vật của chúng đây! Đồ của bổn Quận chúa ngươi cũng dám cướp, ngươi phát điên vì nghèo ! Ta đếm đến ba, lễ vật đưa , sẽ đập nát tất cả thứ trong Ngô Đồng Uyển !”
“Ngươi cứ đập . Dù thì đồ đạc trong viện của đều sắm sửa từ công quỹ Vương phủ, tự nào tốn một đồng. Nếu ngươi đập nát hết, cũng thể bộ đồ mới, còn cảm tạ Quận chúa đó!”
--- Chương 378: Hai Kẻ Ngu Muội ---
Tiêu Thanh Khê cầm một chiếc bình hoa men pháp lam ngũ sắc lên, định đập nát, nhưng Thẩm Vãn Đường , nàng hậm hực đặt xuống. Đã là tiền của Vương phủ để sắm sửa đồ cho Thẩm Vãn Đường, thì nàng thể để Thẩm Vãn Đường chiếm tiện nghi lớn đến thế!
Tiêu Thanh Uyên nhịn hỏi: “Thẩm Vãn Đường, nàng thật sự tư túi hết những món quà Nam Thi tặng chúng ?”
“Ta .”
“Nàng còn dám thừa nhận?”
“Ta lấy đồ của các , ngươi thừa nhận điều gì?”
“Thẩm Vãn Đường, dám dám chịu. Nàng xuất thấp hèn, thích kim ngân châu báu , nhưng quà Nam Thi tặng chúng , nàng thể lấy! Đó là tâm ý của Nam Thi!”
“Ta là lấy!”
“Nàng đến Vương phủ lâu như , chẳng lẽ từng thấy qua ít món đồ ? Sao tầm vẫn thiển cận đến thế?”
“Tiêu Thanh Uyên, ngươi rõ đây, đồ Liễu Nam Thi đưa tới hề động , tất cả đều ở chỗ mẫu .”
“Đừng hễ xảy chuyện là lấy mẫu bình phong. Nàng mẫu gánh tội nàng đúng ? Nàng chính là chắc mẫu sẽ giúp nàng dối đúng ?”
“Tiêu Thanh Uyên!”