Ninh Vương phi thấy nàng quá hiểu chuyện, trong lòng càng thêm mấy phần thương xót: “Được, Tài nhi lòng , ngươi về . Nếu ngoài gặp bạn bè hoặc chơi, cứ việc , cần thông báo cho .”
“Vâng, đa tạ Mẫu .”
Thẩm Vãn Đường ứng tiếng, dẫn nha rời .
Lãnh Hàn Hạ Vũ
Vừa về đến Ô Đồng Viện, Tần Tâm liền đến gần thì thầm: “Thế tử phi, nô tỳ từ chỗ Quận chúa về. Sau khi Liễu tiểu thư viện của Quận chúa, Quận chúa sai mời Thế tử đến đó . Giờ ba đang tụ tập chuyện với đấy ạ.”
Thẩm Vãn Đường gật đầu, thần sắc điềm nhiên rửa tay, đó xuống bàn thư, mở chữ của Cố Thiên Hàn , bắt đầu luyện chữ.
Bút đổi thành bút lông sói, nàng cảm thấy dường như thuận tay hơn, càng thêm nghiêm túc.
Tần Tâm thấy nàng một lòng một luyện chữ, chẳng hề để ý đến chuyện Tiêu Thanh Uyên và Liễu Nam Thi cùng chung một phòng, chút sốt ruột: “Thế tử phi, Liễu tiểu thư còn xuất giá, cùng Thế tử là nam tử ở chung, nhiều điều thỏa đáng ạ!”
Thẩm Vãn Đường ngẩng đầu : “Chẳng gì thỏa đáng cả, Quận chúa cũng ở đó ? Bọn họ ở riêng.”
Tần Tâm sốt ruột giậm chân liên tục: “Vạn nhất Quận chúa chính là để che đậy cho bọn họ thì ? Người , Liễu tiểu thư mặt Thế tử ôn nhu đến mức nào, nàng quả thực như con công xòe đuôi !”
Thẩm Vãn Đường đang tâm ý luyện chữ, Tần Tâm , nàng hờ hững đáp: “Liễu tiểu thư đối với ai cũng như , . Huống hồ, ngươi đánh giá cao Quận chúa , nàng sẽ che đậy cho khác .”
Tần Tâm nghĩ tới nghĩ lui, quỳ xuống: “Thế tử phi, nô tỳ mạn phép một câu, Liễu tiểu thư rõ ràng ý đồ với Thế tử. Nàng xuất cao quý, mỹ danh nhất tài nữ Đại Phong, vạn nhất Thế tử ý nàng , vị trí Thế tử phi của liền nguy hiểm chồng chất !”
Thẩm Vãn Đường cuối cùng cũng dừng bút, đầu bất đắc dĩ nàng: “Đứng dậy chuyện, ngươi vì cho , ngươi gì cứ , trách ngươi.”
Tần Tâm dậy, mắt nàng đỏ hoe, giọng u buồn: “Thế tử luôn miệng nhắc đến chuyện hưu thê, nô tỳ sợ… sợ một ngày nào đó thật sự sẽ…”
“Sợ thật sự bỏ ?”
Tần Tâm dám ứng tiếng, nhưng nàng cúi đầu, ngầm thừa nhận lời Thẩm Vãn Đường .
“Sẽ .”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/trong-sinh-hoan-than-ta-lam-chu-mau-vuong-phu/chuong-568.html.]
Thẩm Vãn Đường ngữ khí mang theo một sức mạnh trấn an lòng : “Chuyện hưu thê, Tiêu Thanh Uyên tính.”
Tần Tâm ưu sầu : “Nô tỳ chuyện Thế tử một là , nhưng vạn nhất Vương phi cũng ý Liễu tiểu thư thì ạ?”
Thẩm Vãn Đường khẽ : “Yên tâm , Mẫu thích nhất là , những khác, hứng thú gì . Hơn nữa, hiếu thuận với Mẫu như , Mẫu thương tự nhiên cũng là thật lòng, bằng vị trí Thế tử phi của sớm đổi chủ .”
“Liễu tiểu thư xuất giá, đây cũng chuyện mới ngày hôm nay. Khi còn gả Vương phủ, nàng cũng xuất giá, Mẫu cũng từng cân nhắc nàng ?”
“Chẳng lẽ giờ quản lý Vương phủ đấy, vô cùng hiếu kính cha chồng, mà cha chồng đuổi , bằng Liễu tiểu thư ?”
Tần Tâm gật đầu: “Người đúng, Vương gia Vương phi sẽ nỡ lòng nào đổi lấy khác ạ, nô tỳ là nhất thời tình thế cấp bách mà nghĩ sai . Liễu tiểu thư xuất đến mấy, cũng bằng một phần vạn của .”
Thẩm Vãn Đường đưa tay đỡ nàng dậy, chút buồn : “Nàng xuất , đây là sự thật thể chối cãi, nhưng cũng cần thiết so bì với nàng về điều . Hơn nữa, ngươi bỏ qua một chuyện, cho dù Thế tử bỏ vợ cưới khác, với gia thế và danh tiếng hiển hách của Liễu tiểu thư, nàng cũng sẽ cam lòng gả cho Thế tử .”
Trái tim đầy u ám của Tần Tâm, tức khắc sáng bừng lên: “ , Liễu tiểu thư chắc chắn sẽ gả cho Thế tử , điều đó bất lợi cho danh tiếng của nàng . Nàng nhiều lựa chọn hơn Thế tử mà!”
“Thế nhưng, nàng đối với Thế tử khác lạ, Thế tử phi, nô tỳ tuyệt đối nhầm, nàng chính là cố ý để Thế tử để mắt đến nàng !”
“Nàng thể gả cho Thế tử, tại như ? Uổng công tự khinh rẻ , quả thực hủy hoại tiếng hiền đức của nhất tài nữ .”
Thẩm Vãn Đường ánh mắt khẽ lạnh: “Còn thể là vì , nàng bất quá chỉ là ghê tởm mà thôi.”
Hôm qua Pháp Chân Tự, Thẩm Vãn Đường mang theo Đỗ Quyên, Tần Tâm cùng, nên nàng hề chuyện xảy hôm qua.
Thẩm Vãn Đường cũng giải thích thêm, nàng trở bàn thư, cầm bút lên, tiếp tục luyện chữ.
Tần Tâm còn quấy rầy nàng nữa, nàng lặng lẽ lui ngoài, đó chạy đến viện của Tiêu Thanh Khê, ngóng động tĩnh.
Trong phòng, Tiêu Thanh Uyên và Liễu Nam Thi đang trò chuyện hợp ý.
Hai từ thơ ca phú đến tang điền thương hải, từ trời trăng sáng đến đồ cổ thư họa.