cố tình, bản thiên tài phá án và giành công lao to lớn, vẫn thờ ơ lạnh lùng, gương mặt tuấn tú với những đường nét góc cạnh hề bất kỳ biểu cảm đắc ý nào.
Hắn đó, toát một khí chất trầm kiêu căng, nóng vội, dường như là chúa tể của thế giới , bất kể chuyện gì xảy , cũng thể lay động tâm thần .
Sau lặng ngắn ngủi, trong đại sảnh hồn, vây quanh chạy về báo tin hỏi ngớt.
"Tìm thấy thi cốt ở phía nam thành? Tìm thấy bằng cách nào? Sao chúng tìm thấy?"
"Tại một trang viên của Thẩm gia ở phía nam thành, chúng là theo lời dặn của Cố công tử, theo dõi cha của Hướng Mãnh, tìm thấy trang viên đó."
"A? Tên Hướng Mãnh đó, khi g.i.ế.c nhà họ Tân, đều chôn ở trong trang viên ? Không thể nào, đây chúng cũng từng theo dõi cha của Hướng Mãnh, tất cả trang viên của Thẩm gia đều tìm kiếm , chẳng phát hiện gì cả!"
"Không ở trong trang viên, mà là ở một mảnh đất bên ngoài trang viên. Chúng đặc biệt tìm hỏi thăm, dân gần trang viên , một mảnh đất nhỏ kỳ lạ, đất đai màu mỡ, nhưng hai năm gần đây hiểu cỏ cây mọc. Trước khi , Cố công tử , độc tính của Tây Vực Tử Ô mạnh, sẽ phá hủy đất đai, khiến hầu hết thực vật đều thể sinh trưởng."
"Thì là , Cố công tử quả nhiên lợi hại a, chuyện mà cũng , chúng ngay cả danh tiếng của Tây Vực Tử Ô cũng là đầu tiên . Giờ thì chứng cứ rõ ràng , nhà họ Tân chính là Hướng Mãnh hạ độc sát hại."
"Không chỉ thế !"
Người về báo tin xong, bước lên một bước: “Lã đại nhân, Cố công tử, chúng còn phát hiện nửa đoạn kim gỉ sét một trong mười ba bộ thi thể!”
Lã Kỳ Ưng tinh thần chấn động: “Có khả năng khớp với nửa đoạn lấy từ mặt Hướng Mãnh ?”
“Ước chừng hẳn là tương đồng, chúng sợ phá hoại chứng cứ, động đến những bộ xương đó, cũng dám tự tiện lấy cây kim về. Cây kim vẫn ghim thi cốt, kính xin đại nhân và Cố công tử nhích bước, cùng đến hiện trường kiểm tra! À , còn Tín tướng quân, thi cốt vẫn còn sót y phục, những thứ e rằng còn cần Tín tướng quân đích đến nhận diện, xem rốt cuộc nhà họ Tín .”
Tín Hoài Lâm giờ phút lung lay sắp đổ, sắc mặt tái nhợt như tờ giấy.
Tuy sớm chuẩn tâm lý, tuy nhà lành ít dữ nhiều, nhưng khi thực sự tin về mười ba bộ thi cốt, vẫn cảm thấy trời đất cuồng, trong lòng đau đớn khó tả.
Lãnh Hàn Hạ Vũ
Hắn cố gắng cắn đầu lưỡi , để bản tỉnh táo .
Hắn ở chiến trường trải qua chín kiếp mười tử, trở về nhà bộ gặp nạn, mối thù , nhất định tự tay báo! Thi cốt nhà, cũng an táng tử tế.
“Đi, đến Thành Nam!”
Lã Kỳ Ưng hạ lệnh một tiếng, của Hình bộ gần như dốc lực xuất động.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/trong-sinh-hoan-than-ta-lam-chu-mau-vuong-phu/chuong-419.html.]
Trong chốc lát, trong đại điện chỉ còn hai Tiêu Thanh Uyên và Mặc Cơ.
Mặc Cơ kìm hỏi: “Thế tử, chúng nên xem ?”
Tiêu Thanh Uyên nghiến răng, sắc mặt khó coi vô cùng: “Đi xem cái gì? Xem thi cốt, xem Cố Thiên Hàn oai? Hay để khác xem sự thất bại của ?”
Hắn cũng ngờ, Cố Thiên Hàn nhanh chóng phá vụ án như !
Thế thì , danh tiếng thiên tài của Cố Thiên Hàn xem như khẳng định chắc chắn.
Nhớ ánh mắt kính sợ tán thưởng của những Hình bộ Cố Thiên Hàn , trong lòng Tiêu Thanh Uyên dâng lên một nỗi thất vọng và chán nản khó tả.
“Mặc Cơ, như nữa? Tại hồi nhỏ thắng Cố Thiên Hàn, lớn lên vẫn thắng ? Vụ án rõ ràng là tiếp xúc , tại thua đến là Cố Thiên Hàn?”
Mặc Cơ cũng an ủi thế nào, y chỉ thể : “Gia, chỉ là một vụ án mà thôi, nào phân thắng thua, đừng nghĩ nhiều. Đêm khuya, chúng về phủ !”
“Mặc Cơ, giờ hối hận, hôm qua nên đồng ý Họa Ý ở phủ cùng nàng chơi tuyết. Nếu ở phủ cùng nàng, nếu điều tra vụ án, chừng hôm qua thể phát hiện manh mối, hôm nay phá án sẽ là , chứ Cố Thiên Hàn.”
Lời Tiêu Thanh Uyên dứt, phía đột ngột vang lên một giọng : “Tiêu Thanh Uyên, dù ngươi hôm qua điều tra vụ án, cũng vô ích thôi, ngươi thể nào phá án !”
Tiêu Thanh Uyên giật , đột ngột đầu , đó thấy một khuôn mặt khiến vô cùng bất ngờ: “Thẩm Mẫn Huyên?!”
“ , là .”
“Sao nửa đêm nàng đến Hình bộ? Bên ngoài ai ngăn nàng ?!”
“Họ đều chạy đến Thành Nam đào thi cốt cả , ai quản nơi nữa, với , giữa đêm khuya, ai sẽ chú ý đến một mấy nổi bật như đến
Hình bộ?”
Tiêu Thanh Uyên lúc mới nhận nàng mặc một bộ nam trang màu đen.
Nhớ những lời nàng , sắc mặt Tiêu Thanh Uyên vui: “Nàng nửa đêm chạy đến Hình bộ, chỉ để mỉa mai phá án?”
“Ta mỉa mai ngươi, là sự thật.”