“Đồ hỗn xược , càng ngày càng thể thống gì , chuyện như thế là thể giúp ? Ma ma, ngươi mau phái đến Khâm Thiên Giám gọi Vương gia trở về, con trai sắp gây họa lớn mà vẫn còn xem , cũng chẳng ban ngày thể thấy nào!”
Toàn ma ma một tiếng, định bước ngoài, nha Thu Thủy vội vã .
“Khải bẩm Vương phi, Thế tử gia trở về .”
“Hắn còn dám trở về, mau gọi qua đây!”
“Vương phi, Thế tử về một , còn đưa cả nữ nhi của Huyện lệnh Diệp về nữa!”
“Cái gì?!”
Ninh Vương phi tối sầm mắt , suýt chút nữa ngất .
Nàng khí huyết dâng trào, nhịn mắng chửi: “Đồ nghiệt súc! Suốt ngày đưa hạng nữ nhân nào cũng dám đưa về phủ, còn tưởng đưa một Sở Yên Lạc về là đủ khó chịu , nào ngờ còn chuyện khó chịu hơn ở phía ! Hắn còn đưa về một nữ nhi của đại tham quan!”
“Trời ơi, đây là nuôi đứa con trai thế nào , đầu và Vương gia sợ sẽ c.h.ế.t tay đấy chứ?”
“Ma ma, mau, mau gọi Vương gia về phủ, chậm trễ là ngay cả Vương gia cũng nữa!”
Toàn ma ma chuyện vô cùng quan trọng, dám trì hoãn, lập tức ngoài.
Lãnh Hàn Hạ Vũ
Không lâu , Tiêu Thanh Uyên , vẻ mặt khó hiểu hỏi: “Mẫu gọi con đến việc ?”
Ninh Vương phi tức giận đập bàn: “Đồ hỗn xược nhà ngươi, ngươi còn mặt mũi hỏi việc gì ? Ngươi gây họa lớn ngươi ? Ai cho ngươi đồng ý giúp nữ nhi của Huyện lệnh Diệp? Huyện lệnh Diệp bắt vì tham ô, đây chuyện nhỏ, ngươi theo đó mà mù quáng nhúng tay gì? Ngươi cẩn thận lợi dụng quân cờ mà còn đấy!”
Tiêu Thanh Uyên sắc mặt trở nên lạnh lùng, Thẩm Vãn Đường: “Là nàng mách với mẫu ? Ta còn tưởng nàng là , hóa nàng một đằng mặt, một nẻo lưng, là kẻ âm hiểm.”
Thẩm Vãn Đường bình tĩnh : “Chuyện Thế tử giúp Diệp cô nương, quả thật là báo cho mẫu . Huyện lệnh Diệp nếu thanh bạch, Đại Lý Tự tự nhiên sẽ thả y , cần Thế tử cầu tình giúp y. Y nếu thanh bạch, Thế tử cầu tình những vô dụng, còn sẽ mang tiếng , xin Thế tử hãy ba suy nghĩ mới hành động.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/trong-sinh-hoan-than-ta-lam-chu-mau-vuong-phu/chuong-300.html.]
Tiêu Thanh Uyên lạnh lùng : “Nàng hiểu gì chứ, đám Đại Lý Tự xét xử phạm nhân vốn tiền lệ dùng cực hình ép cung ! Huống hồ, hiện tại chỉ Đại Lý Tự xét xử Huyện lệnh Diệp, còn của Cẩm Y Vệ xét xử y, nếu giúp đỡ, Huyện lệnh Diệp thể sẽ c.h.ế.t oan.”
--- Chương 197: Có đây, trời sập ---
Ninh Vương phi xong càng tức giận hơn: “Ngươi Đại Lý Tự và Cẩm Y Vệ đều xét xử y, thì nên hiểu rõ mức độ nghiêm trọng của sự việc! Ngươi nhúng tay vụ án tham ô của Huyện lệnh Diệp, sẽ liên lụy cả Vương phủ , đến lúc đó nghi ngờ nhà chúng dây dưa với Huyện lệnh Diệp thì phiền phức lớn !”
Tiêu Thanh Uyên cau mày: “Ta cũng nghĩ nhiều đến , trong sạch tự nhiên sẽ trong sạch, chúng và Huyện lệnh Diệp bất kỳ dây dưa nào, ai nghi ngờ cũng vô dụng. Tuy nhiên, mẫu cứ yên tâm, cho dù phiền phức gì, cũng một một chịu, sẽ liên lụy đến mẫu và phụ vương.”
Ninh Vương phi khó tin : “Ngươi đang gì ? Cái gì mà ngươi một một chịu? Ngươi nếu chuyện, và phụ vương của ngươi thoát ? Ngươi liên lụy là liên lụy ?”
Tiêu Thanh Uyên vui: “Vậy rốt cuộc mẫu ý gì, chẳng lẽ cứ để khoanh tay ? Thấy c.h.ế.t cứu? Mẫu và nhát gan sợ phiền phức chịu cứu trong nước sôi lửa bỏng, sợ!”
Ninh Vương phi há hốc mồm kinh ngạc, tức đến nỗi lưu loát: “Ngươi, ngươi ngươi… đồ hỗn xược!”
“Diệp cô nương , phụ nàng oan, cung một chuyến, tìm Thái tử, bảo phân phó Cẩm Y Vệ thả Huyện lệnh Diệp .”
Ninh Vương phi suýt chút nữa thổ huyết: “Không ! Ngươi thể cung tìm Thái tử!”
“Ta ở chùa Pháp Chân mặt nhiều đồng ý giúp nàng , thể thất hứa.”
Tiêu Thanh Uyên vẻ mặt chính nghĩa cảnh cáo: “Trong thời gian cung, mẫu cũng đừng lén lút đuổi Diệp cô nương , Diệp cô nương đủ đáng thương , mẫu đừng quá ích kỷ, chỉ lo bảo , chịu tay giúp đỡ nàng.”
“Nàng giờ đây chỗ ở, trong phủ nhiều gian phòng trống, cứ để nàng ở hai ngày là , đợi cứu phụ nàng , nàng tự nhiên sẽ rời .”
Sắc mặt Ninh Vương phi từ xanh mét chuyển sang trắng bệch, nàng đột nhiên bi ai rộ lên: “Các ngươi đều thấy , đây chính là đứa con trai ngoan của nuôi dưỡng, cho cứu tham quan, dám ích kỷ ư?”
“Tốt lắm, lắm! Ngươi cung tìm Thái tử cầu tình thả Huyện lệnh Diệp ? Vậy sẽ cùng ngươi cung! Hôm nay sẽ quỳ đến Dưỡng Tâm Điện, cầu Hoàng thượng đem ngươi cùng Diệp Trọng Lễ giam chung một chỗ!”
Tiêu Thanh Uyên chấn động: “Mẫu ! Người hà tất ?!”