Sở Yên Lạc nghiến răng ken két: "Được, sẽ tìm Thẩm Vãn Đường, nếu nàng còn liêm sỉ, thì nên chủ động nhường vị trí Thế tử phi, vị trí vốn dĩ là của , nàng xứng !"
20_Nàng xong, liền bước ngoài: "Hai ngươi, mang tiện nhân cùng , tính sổ một trận trò với Thẩm Vãn Đường! Nàng dám thừa lúc vắng mặt, nhét nữ nhân bên cạnh Thế tử, thật coi Sở Yên Lạc là kẻ ăn chay !"
Tiêu Thanh Uyên thấy nàng thế mà thật sự tìm Thẩm Vãn Đường, lập tức một trận choáng váng: "Chuyện liên quan gì đến Thẩm Vãn Đường cả! Yên Lạc, nàng , đừng tìm Thẩm Vãn Đường gây sự!"
Tuy nhiên, Sở Yên Lạc căn bản lời , nàng cước bộ như gió, trong chốc lát còn bóng dáng.
Tiêu Thanh Uyên đành nhịn cơn đau đầu kịch liệt mà theo .
Ngô Đồng Uyển.
Cầm Tâm vốn tin tức linh thông, đem chuyện cãi vã trong Tinh Hợp Viện kể rành rọt cho Thẩm Vãn Đường .
Đương nhiên, tin tức Sở Yên Lạc dẫn kéo đến, nàng cũng kể luôn, trong giọng điệu phần hả hê: "Thế tử phi, chúng nên đóng cửa ? Cứ để hai ả đó chó cắn chó , thấy họ thể cãi đến sáng cũng !"
Thẩm Vãn Đường bất
đắc Cầm Tâm, nha của nàng cái gì cũng , chỉ là quá mức thích xem náo nhiệt ngại chuyện bé xé to.
"Đóng cửa chẳng sẽ khiến trông quá hèn nhát ? Vả , Sở Yên Lạc sẽ vì chúng đóng cửa mà ngừng gây sự . Cãi vã nhỏ nhặt thì , nhưng nếu lớn chuyện quá, thứ nhất sẽ ảnh hưởng đến mẫu nghỉ ngơi, thứ hai sẽ khiến chê , ngay cả hai kẻ cũng trị ."
Cầm Tâm xong mắt sáng rỡ: "Người cách trị họ ?"
"Có chứ, trị họ chẳng dễ như trở bàn tay ?"
" mà... lỡ Thế tử bao che cho họ thì ?"
"Yên tâm , nể mặt Thế tử nhiều như , hôm nay, dù thế nào cũng trả một ."
Thẩm Vãn Đường thần sắc từ tốn, giọng điệu ung dung, đây nàng hao tốn bao tâm tư lên Tiêu Thanh Uyên, tạo dựng bao nhiêu sự chuẩn , chính là để thể thiết lập quyền uy tuyệt đối của .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/trong-sinh-hoan-than-ta-lam-chu-mau-vuong-phu/chuong-162.html.]
Nếu ngay cả điều cũng đổi lấy sự ủng hộ của Tiêu Thanh Uyên một , thì nàng sống uổng phí .
Chẳng mấy chốc, Sở Yên Lạc khí thế hừng hực kéo đến, cùng với nàng còn hai nha của nàng , và Mộ Ca nha nàng cưỡng ép kéo theo.
"Thẩm Vãn Đường!"
Sở Yên Lạc bước giận dữ : "Ngươi thật quá thâm độc quá vô sỉ! Ngươi tự thể sánh bằng , tình yêu của Thế tử, liền nhét nữ nhân khác bên cạnh Thế tử, vọng tưởng để ả chia sẻ tình yêu của Thế tử! Ngươi quả thực là mơ giữa ban ngày!"
"Thế tử tuyệt đối thể thích ả , cho dù ngươi để ả ăn vận giống hệt cũng vô dụng! Ngươi đừng phí công vô ích nữa, Thế tử kiếp kiếp kiếp , đều chỉ yêu mỗi !"
Thẩm Vãn Đường lật sách, nhấp một ngụm , nàng ngay cả đầu cũng ngẩng lên, mắt cũng chớp lấy một cái, dường như chẳng thấy gì, dường như Sở Yên Lạc là khí.
Sở Yên Lạc thấy nàng thế mà coi thường như , lập tức càng thêm phẫn nộ: "Thẩm Vãn Đường, tai ngươi điếc ? Ta đang chuyện với ngươi, ngươi thấy ?!"
Thẩm Vãn Đường vẫn thấy gì, vẫn đang sách, nhấp của nàng.
Sài ma ma thấy chủ tử thèm hạ chuyện với nàng , liền mở miệng chủ tử quở trách: "Ở mặt Thế tử phi mà lớn tiếng ồn ào, thể thống gì! Cha ngươi dạy ngươi quy củ ? Gặp Thế tử phi còn hành lễ? Quỳ xuống!"
Sở Yên Lạc ngạo nghễ ngẩng cằm: "Để quỳ nàng ư? Nàng còn xứng! Vị trí nàng đang , vốn dĩ là của ! Nàng Thẩm Vãn Đường chính là một kẻ trộm, trộm vị trí chính thê lẽ thuộc về ! Thế tử ái mộ , cả thành đều , nàng chắc chắn cũng , nhưng nàng vẫn hổ mà gả đến, nàng chính là một tội nhân chen chân tình cảm của và Thế tử!"
Lãnh Hàn Hạ Vũ
Thẩm Vãn Đường cuối cùng cũng ngẩng đầu lên, nàng chút buồn Sở Yên Lạc: "Hôn nhân gả cưới nào trò đùa, gả Vương phủ phụ mẫu chi mệnh, môi chước chi ngôn
, tam môi lục sính, quan phủ đăng ký tạo sách. Ngươi gì? Mà dám là trộm vị trí của ngươi."
"Ta tình yêu của Thế tử!"
"Một con ch.ó cũng thể tình yêu của Thế tử, chó thể chính thê ?"
Sở Yên Lạc đại nộ: "Thẩm Vãn Đường, ngươi dám mắng là chó? Ngươi mới là chó, cả nhà ngươi đều là chó!"
So với sự mất bình tĩnh và phẫn nộ của nàng , Thẩm Vãn Đường tỏ vô cùng trầm tĩnh từ tốn, nàng thậm chí còn khẽ mỉm : "Ta giờ đây là của Vương phủ, Ninh Vương là phụ vương của , Ninh Vương phi là mẫu của , Thế tử là trượng phu của ."