Hắn mấy ngày tốn ít bạc để tạo thế cho Sở Yên Lạc, hôm nay càng chuẩn lượng lớn nguyên liệu và món ăn, nhà bếp từ nửa đêm hôm qua bắt đầu chuẩn mấy món điểm tâm ăn vặt do Sở Yên Lạc phát minh, hôm nay chuẩn đủ lượng cho cả ngàn , bởi vì Sở Yên Lạc thề thốt rằng, nhất định sẽ nhiều ăn món ăn vặt của nàng , một ngàn phần căn bản đủ bán.
Nếu ai ăn, tửu lầu của coi như lỗ lớn , đến lúc đó căn bản cách nào giao phó với đông gia a!
Sở Yên Lạc thấy sắc mặt chưởng quỹ cũng xu hướng tái xanh, kiêu ngạo mở miệng: “Chưởng quỹ đang lo lắng món ăn vặt bán ? Ngươi căn bản cần nỗi lo lắng như , những món ăn vặt của , ai ai cũng thích, còn sẽ trở thành món ăn hot nhất, ngươi chỉ cần lo hậu bếp của ngươi thể cung cấp đủ lượng lớn là , cần lo về việc tiêu thụ.”
Chưởng quỹ đương nhiên Tiêu Thanh Uyên, nàng ba hai câu thể hù dọa , thể lên đại chưởng quỹ của Khánh Vận Lâu, dựa là kinh nghiệm và năng lực tích lũy qua mấy năm lăn lộn, rõ ràng lượng lớn món ăn vặt mà hậu bếp chuẩn , e rằng sẽ ế trong tay .
Ngay lúc đang sầu não, hai vị thực khách đang trong đại đường lầu một đột nhiên : “Món điểm tâm hình như thấy ở Túy Tiên Lâu nhỉ, trông giống, vị cũng giống!”
“ là thấy, hôm qua mới ăn cơm ở Túy Tiên Lâu ? Túy Tiên Lâu cũng mấy món điểm tâm , nhưng đều lấy cái tên hoa hòe hoa sói như thế , hơn nữa đều là ba lượng bạc một phần, rẻ hơn nhiều so với Khánh Vận Lâu bán!”
Người khác lập tức chịu nữa: “Chưởng quỹ, tửu lầu các ngươi cố ý lừa đúng ? Chúng ăn ở Túy Tiên Lâu, và ăn ở nhà các ngươi đều giống ! Ngươi còn đây là do Sở Yên Lạc phát minh, lừa ai chứ?!”
Sắc mặt chưởng quỹ biến đổi, vội vàng tới: “Sao thể như , vị công tử , những món điểm tâm và ăn vặt , thật sự là do Sở cô nương phát minh, nhà khác tuyệt đối thể a!”
“Sao thể ? Ta hôm qua còn ăn , y hệt mấy món nhà các ngươi! Không, còn ngon hơn nhà các ngươi nữa! Người bán ba lượng bạc, các ngươi bán ba mươi lượng, vốn còn tưởng đồ của các ngươi sẽ đặc biệt ngon, kết quả căn bản chẳng gì!”
Thực khách tức giận đập bàn: “Quán ăn vô lương tâm, trả tiền! Một trăm ba mươi sáu lượng, chỉ với chút đồ bỏ , các ngươi cũng dám bán! Trả tiền!”
Người cũng là mộ danh mà đến, tiếng tăm của Sở Yên Lạc hấp dẫn Khánh Vận Lâu, vốn dĩ một trăm ba mươi sáu lượng đồ vật cũng nỡ ăn, nhưng luôn cảm thấy đồ ăn do Sở Yên Lạc phát minh chắc chắn tầm thường, lúc mới cắn răng móc bạc , cùng bạn bè mua một bộ để nếm thử.
Ai ngờ , những thứ mà giống hệt với món điểm tâm ba lượng bạc một phần ăn ở Túy Tiên Lâu hôm qua!
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/trong-sinh-hoan-than-ta-lam-chu-mau-vuong-phu/chuong-126.html.]
Lần tiếng tăm của Sở Yên Lạc cũng chẳng còn tác dụng nữa, một trăm ba mươi sáu lượng bạc nào nhỏ, thể cái đồ oan đại đầu như thế!
Lãnh Hàn Hạ Vũ
Người gây náo loạn ở đại đường lầu một, ở lầu hai lầu ba đều lượt bước khỏi bao gian, hành lang xem náo nhiệt bên .
Thẩm Vãn Đường ngoài, bởi vì, nàng thấy giọng của Tiêu Thanh Uyên.
Cao quý xa hoa như , cũng đều cảm thấy giá cả của những món ăn vặt cao , mặt , một câu công đạo: “Chưởng quỹ, món ăn vặt của ngươi bán quả thật chút đắt.”
Lời thốt , chưởng quỹ đều ngây : “Thế tử, …” Rốt cuộc là phe nào chứ!
Sắc mặt Sở Yên Lạc càng thêm khó coi vô cùng.
Nàng nghĩ sẽ phá đám nàng, nhưng nàng cũng ngờ, phá đám nàng chính là Tiêu Thanh Uyên!
--- Chương 83: Chẳng lẽ là do Thẩm Mính Tuyên giở trò quỷ? ---
“Thế tử, những món ăn vặt và điểm tâm do phát minh , bán một chút cũng hề đắt.”
Sở Yên Lạc siết chặt tay, ngẩng cao cằm : “Thế tử ngày thường tùy tiện uống một bình rượu, chẳng cũng tốn hàng trăm lượng bạc ? Ta nhiều món ăn vặt điểm tâm như cộng mới hơn một trăm lượng bạc, rẻ như thế, Thế tử còn đắt?”
“Hơn nữa, những món ăn vặt điểm tâm của , ở nơi khác căn bản thể ăn , chỉ ở Khánh Vận Lâu mới thể ăn, chúng phong vị độc đáo, hình thức tuyệt , khi mời khách dùng bữa, bày một bộ như thế , cả thể diện và nội tình đều !”
Tiêu Thanh Uyên nhíu mày: “Rượu một trăm lượng một bình uống thì khác, đó đều là mỹ tửu cất giữ hơn mười năm. Hơn nữa, vị công tử lầu cũng , những món điểm tâm Túy Tiên Lâu cũng .”