Thẩm Vãn Đường lạnh: “Ngươi đúng là ngu xuẩn, ngươi sẽ nghĩ rằng ngươi xé hưu thư thì nó vô dụng ? Ồ, quên cho ngươi , đến nha môn thủ tục đăng ký . Trên văn thư hộ tịch của nha môn, ngươi, Kỳ Tương Như, còn là vợ của Thẩm Quan Niên nữa !”
Sắc mặt Kỳ thị lập tức trắng bệch : “Không! Chuyện thể nào!”
Thẩm Mính Huyên cũng đại kinh thất sắc: “Thẩm Vãn Đường, ngươi điên ! Ngươi dám vượt quyền, chạy đến nha môn phụ hưu thê!!”
Thẩm Vãn Đường khóe môi khẽ nhếch: “Hưu thư là phụ , giờ đang ở trong ngục, tiện đến nha môn, thì chỉ đành để , một con gái, một chuyến .”
Nàng xong, bước tới một bước, cầm lấy điền khế đặt án thư.
“Ồ, Thẩm phủ của chúng , còn nhiều ruộng đất như !”
“Thẩm Vãn Đường, ngươi mau đặt điền khế xuống cho !”
“Đỗ Quyên, Cầm Tâm, mau lấy hết thứ bàn , những thứ , đều thuộc về !”
lqz
--- Chương 690 Xem nàng thể sống mấy ngày ---
“Ngươi dám?!”
Kỳ thị như phát điên xông lên cướp đoạt, Thẩm Vãn Đường chút động tĩnh thò một chân.
Một tiếng “Phụt” vang lên, Kỳ thị hề phòng , ngã thật mạnh xuống đất.
Đỗ Quyên và Cầm Tâm thừa cơ hốt hết thứ án thư , để cho Kỳ thị và Thẩm Mính Huyên một thứ gì.
Thẩm Mính Huyên xông lên cướp, nhưng Diêm ma ma sức lực lớn, nàng căn bản thể đến gần Đỗ Quyên và Cầm Tâm, khi nàng dùng sức mạnh, Diêm ma ma liền chút khách khí đẩy nàng .
Kỳ thị bò đất, suýt chút nữa ngất , mãi thể gượng dậy .
Nàng chỉ mũi Thẩm Vãn Đường mà chửi rủa: “Đồ tiện nhân vô sỉ tham lam nhà ngươi, dám cướp đồ của , còn dám thò chân ngáng ! Ta là mẫu của ngươi, ngươi dám bất kính với như , thể đến nha môn tố cáo ngươi bất hiếu!”
Thẩm Vãn Đường lạnh một tiếng, nhấc chân liền giẫm lên lưng Kỳ thị: “Ta chỉ dám ngáng ngươi, còn dám giẫm lên ngươi nữa kìa!”
“Một đàn bà dâm tà thông gian với nam nhân bên ngoài, cũng xứng giáo huấn ư? Cũng xứng để hiếu kính ? Phụ hưu ngươi , ngươi còn ở đây ăn ngông cuồng, tự xưng là mẫu của ?”
“Ta thấy ngươi là đầu óc nước , bắt đầu lung tung đó.”
“Cầm Tâm, mang gạch đá xanh đến đây!”
Cầm Tâm lập tức đưa viên gạch đá xanh chuẩn sẵn lên.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/trong-sinh-hoan-than-ta-lam-chu-mau-vuong-phu/chuong-1035.html.]
Kỳ thị kinh hãi trợn tròn mắt, nàng dậy, nhưng Thẩm Vãn Đường giẫm chặt nàng , nàng mà cách nào bò dậy .
“Tiểu tiện nhân, ngươi gì?! Ngươi cầm gạch đá xanh gì!!”
Khóe môi Thẩm Vãn Đường lộ một nụ lạnh lẽo: “Đương nhiên là đập vỡ đầu ngươi xem, bên trong rốt cuộc chứa bao nhiêu nước!”
“Ngươi dám?! Ta—”
“Phụp!”
Thẩm Vãn Đường giơ viên gạch đá xanh lên, dứt khoát giáng xuống.
Tiếng kêu thảm thiết vang lên: “A!!!”
“Mẫu !”
Thẩm Mính Huyên thấy m.á.u chảy từ đầu mẫu , kinh hãi kêu chói tai.
Nàng thể tin nổi Thẩm Vãn Đường: “Thẩm Vãn Đường, ngươi điên ! Ngươi dám dùng gạch lớn như đập mẫu ! Ngươi đây là mưu sát, là phạm tội! Ta đến nha môn tố cáo ngươi!”
Thẩm Vãn Đường giơ viên gạch đá xanh lên, từng bước từng bước về phía Thẩm Mính Huyên: “Ồ? Ngươi tố cáo ư? Lúc mẫu ngươi dùng gạch đá xanh đập , ngươi đến nha môn tố cáo nàng ? Lúc đó miệng ư? Hay giờ miệng ngứa ngáy , cần dùng viên gạch đá xanh gãi cho ngươi một chút?”
Thẩm Mính Huyên ngừng lùi , cho đến khi lùi đến sát tường, còn đường lui nữa.
Sắc mặt nàng chút trắng bệch: “Thẩm Vãn Đường, ngươi ngươi ngươi, ngươi lùi ! Ngươi mà còn đến gần , sẽ khách khí với ngươi !”
Nàng xong, rút cây kim trâm đầu xuống, lung tung huơ về phía Thẩm Vãn Đường.
Lãnh Hàn Hạ Vũ
Thẩm Vãn Đường
bàn tay run rẩy của nàng và cây trâm vàng lấp lánh khá nặng, lớn tiếng : “Diêm ma ma, thấy , đích tỷ của dùng cây trâm đ.â.m c.h.ế.t đó, thật là sợ hãi quá !”
Diêm ma ma tiến lên, giật lấy kim trâm của Thẩm Mính Huyên, tiện tay còn cho nàng một cái tát trời giáng!
Thẩm Mính Huyên thậm chí còn chút sức lực nào để phản kháng, nàng chỉ cảm thấy hoa mắt, kim trâm biến mất, mặt cũng bỏng rát đau đớn!
Nàng cũng là lúc mới phát hiện , hóa bà ma ma mặt mày khổ sở luôn theo bên cạnh Thẩm Vãn Đường , mà còn cả quyền cước!
Thẩm Vãn Đường đặt viên gạch đá xanh lên đỉnh đầu Thẩm Mính Huyên, từng tấc từng tấc ấn nàng xuống: “Tỷ tỷ nãy gì cơ? Ngươi đến nha môn gì? Trí nhớ của lắm, quên mất , tỷ tỷ, ngươi hãy lặp lời ngươi một nữa .”
Thẩm Mính Huyên Diêm ma ma đánh đến mức tai ù , đỉnh đầu Thẩm Vãn Đường dùng gạch đá xanh đè chặt, lúc nàng còn dám tùy tiện mở miệng?
Nàng từ đến giờ từng , Thẩm Vãn Đường luôn rụt rè sợ sệt, bây giờ trở nên tàn nhẫn đến !
Đập mẫu nàng đến đầu rơi m.á.u chảy, bây giờ, nàng hề nghi ngờ gì, nếu còn chọc giận Thẩm Vãn Đường, Thẩm Vãn Đường sẽ đập vỡ cả đầu nàng nữa!