Thông báo
Website sẽ tạm ngưng hoạt động để bảo trì từ 02:00 - 03:00 ngày 12/08/2025. Rất mong quý độc giả thông cảm và quay lại sau thời gian này.
Xin cảm ơn!

Trọng Sinh Đích Nữ Hầu Phủ: Biểu Muội, Đừng Hòng Thoát! - Chương 69: Cạm bẫy chết người đêm trước cung yến ---

Cập nhật lúc: 2025-08-09 14:58:29
Lượt xem: 2

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/LZgPqoVWv

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Thoáng chốc, vài ngày trôi qua lẳng lặng. Kể từ ngày đó, Thẩm Nguyệt Dao mỗi khi gặp Thẩm Vân Ly, đều bày vẻ ngoan ngoãn, dịu dàng, cúi mày rũ mắt, một tiếng “tỷ tỷ” một tiếng “tỷ tỷ” gọi đến vô cùng mật, mặt tràn đầy ý lấy lòng. Người chuyện , còn thật sự tưởng rằng hai tỷ hóa giải hiềm khích cũ, hòa hảo như xưa.

Trong viện Thẩm Vân Ly, Hạ Hà bưng hộp thức ăn, lén lút vòng qua đường chính, ảnh nhanh chóng biến mất ở góc cổng hẻo lánh.

“Tiểu thư, Tuyết Mai theo kịp .” Đậu Nha khẽ báo cáo, chiếc quạt tròn trong tay khẽ lay động, sen liền cành mặt quạt ẩn hiện mờ ảo trong ánh sáng.

Khóe môi Thẩm Vân Ly nhếch lên nụ lạnh, trong mắt hàn quang lóe lên: “Cứ mặc nàng , vở kịch diễn trọn vẹn mới thú vị.”

Nàng xoay bước đến hộp trang sức, lấy một tờ giấy trắng, động tác cầm bút tao nhã mà ung dung, mực chảy giấy, nhanh xong vài hàng chữ nhỏ.

“Đem bức thư đưa đến Tĩnh Vương phủ.” Nàng lạnh nhạt , trong giọng mang theo uy nghiêm thể nghi ngờ.

Bóng đen lặng lẽ xuất hiện, nhận lấy thư, thoáng chốc biến mất trong màn đêm.

Xuân Liễu đợi sẵn bức tường đổ nát, trong lòng ôm một chiếc hộp sơn son: “Cuối cùng cũng đến .” Nàng cảnh giác xung quanh, hạ giọng: “Đây là đồ Nhị tiểu thư chuẩn , nhất định ngày cung yến đó…”

“Ta nặng nhẹ.” Hạ Hà giật lấy chiếc hộp, móng tay hằn sâu mặt sơn. Nàng vuốt ve hoa văn mẫu đơn hộp, đột nhiên khẩy: “Tĩnh Vương vẫn còn vì Đại tiểu thư mà thu thập Lưu ly trản Tây Vực ? Đến lúc đó Lưu ly trản trở thành tín vật đính ước, cũng trở thành bùa đòi mạng.”

Xuân Liễu vẻ mặt hoảng sợ kéo nàng : “Nói nhỏ thôi! Vạn nhất …”

“Sợ gì chứ?” Hạ Hà hất tay nàng : “Đại tiểu thư tưởng mua chuộc vài nha thể kê cao gối ngủ lo âu ? Đợi Thái tử trắc phi ngã xuống, cả hậu cung đều là thiên hạ của biểu đại cô nương, Hầu phủ cũng sẽ là vật trong túi của Nhị tiểu thư .”

Nàng nhét chiếc hộp trong vạt áo, lúc xoay trâm cài tóc vướng mạng nhện: “Nói với Nhị tiểu thư, cứ chờ xem vở kịch lớn .”

Một giờ , Tuyết Mai trở về. “Tiểu thư, Hạ Hà và Xuân Liễu bên cạnh Nhị tiểu thư gặp mặt ở phế viện .”

Tuyết Mai hạ giọng, thần sắc ngưng trọng: “Xuân Liễu đưa cho nàng một cái lọ, Hạ Hà dặn dò ngàn vạn , đây là vật mấu chốt,…”

Thẩm Vân Ly đưa tay nhận lấy chiếc lọ, đưa lên ánh sáng cẩn thận xem xét. Trong lọ là chất lỏng màu trong suốt, khẽ lay động, phảng phất một mùi hương lạ mờ ảo.

Khóe môi nàng nhếch lên càng thêm lạnh lẽo: “Quả nhiên nhịn nữa .”

Nàng nữa cầm bút, đầu bút treo tờ giấy trắng một lát, đó nhanh chóng .

Viết xong, nàng đưa cả thư và lọ cho Tuyết Mai: “Phiền ngươi chạy một chuyến Quốc Công phủ, giao cho biểu tỷ.”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/trong-sinh-dich-nu-hau-phu-bieu-muoi-dung-hong-thoat/chuong-69-cam-bay-chet-nguoi-dem-truoc-cung-yen.html.]

Tuyết Mai nhận lấy đồ vật, ảnh lóe lên, biến mất trong đêm tối.

Trong Quốc Công phủ, Nam Cung Tường trong thư phòng, nhận lấy chiếc lọ Tuyết Mai đưa tới, đưa đến chóp mũi khẽ ngửi, lông mày nàng chợt nhíu : “Thủ đoạn thật độc ác, đây là Phệ Hồn Tán, màu mùi, hòa rượu và thức ăn, trong vòng một canh giờ thể khiến tê liệt, mặc bài bố…”

Nàng dậy đến tủ thuốc, lấy vài chiếc lọ nhỏ, pha chế thuốc, nhanh chóng thư: “Nói với Ly nhi, hành sự theo kế hoạch. Đây là giải dược và Hiển Hình Phấn. Hiển Hình Phấn gặp Phệ Hồn Tán sẽ hiển lộ vân tím da, đến lúc đó xem bọn hề mua vui chối cãi!”

Tuyết Mai nhận lấy đồ vật, dám chậm trễ một khắc nào, phi nhanh về phía Hầu phủ.

Thẩm Vân Ly nhận lấy thư hồi đáp và lọ thuốc, khóe miệng cuối cùng cũng lộ nụ chân thật: “Cái bẫy các ngươi phí hết tâm tư bày , cũng đến lúc thu lưới .”

Cùng lúc đó, trong thư phòng Tĩnh Vương phủ, Tĩnh Vương mở lá thư, bỗng nhiên siết nát tờ giấy, ấn giấy bằng ngọc xanh đập vang trời: “Thượng Thư phủ dám động đến hoàng tự?”

Trong bóng tối truyền đến tiếng ám vệ: “Điện hạ, bây giờ tay ?”

“Không.” Tĩnh Vương ngắm trăng tàn ngoài cửa sổ, trong mắt cuồn cuộn phong ba: “Linh nhi bày cục diện , sẽ vì nàng mà giữ vững ván cờ . Chuẩn ngựa.”

Giờ Tý, khắc thứ ba, Thẩm Vân Ly đang đối diện gương đồng tháo tóc, chợt thấy song cửa sổ khẽ động.

Huyền sắc y bào của Tĩnh Vương nhuốm sương đêm, trong tay vẫn còn nắm lá thư cháy hết: “Vì cho ? Phệ Hồn Tán một khi đắc thủ, hậu quả khôn lường!”

Thẩm Vân Ly tháo chiếc trâm ngọc cuối cùng xuống, tóc đen như thác đổ xuống: “Nếu dẫn rắn khỏi hang, hà tất giữ Hạ Hà con cờ ?”

Nàng từ trong hộp gỗ đàn hương lấy thư của Nam Cung Tường, chữ lực xuyên qua mặt giấy: “Biểu tỷ chuẩn xong Hiển Hình Phấn, chỉ cần ở cung yến…”

“Hồ đồ!” Tĩnh Vương nắm chặt cổ tay nàng, sợ nàng đau, đầu ngón tay khẽ vuốt ve vết hằn đỏ cổ tay nàng: “Nàng luôn đặt hiểm cảnh.”

Thẩm Vân Ly nắm c.h.ặ.t t.a.y , lòng bàn tay truyền đến ấm: “Có ở trong bóng tối che chở, liền chỗ dựa nên sợ hãi.”

Nàng mở lá thư : “Thượng Thư phủ và Thái tử trắc phi mưu tính một mũi tên trúng ba đích. Lần , bọn họ…”

“Cùng .” Tĩnh Vương ôm nàng lòng, ngửi hương tuyết tùng tóc nàng: “Thù của nàng, sẽ cùng nàng báo. Cung yến ngày mai, xem, bọn họ thể gây sóng gió gì.”

Ngoài cửa sổ, màn đêm dần buông xuống, một cơn phong ba lớn hơn đang nhen nhóm…

---

Loading...