Trọng Sinh Đêm Tân Hôn, Phu Quân Hắc Hoá Rồi - Chương 67

Cập nhật lúc: 2025-10-17 09:33:20
Lượt xem: 2

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/6fTjxREp2d

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Mồng một tháng năm, Thẩm Thái phó đến Kinh.

“Thế tử phi, theo phân phó của , trong lễ hộp chuẩn một bộ văn phòng tứ bảo, một bộ trang sức cài tóc bằng ngọc dương chi.” Phỉ Thúy ôm hai chiếc hộp gấm bước , đặt lên bàn, hỏi:

“Hôm nay là bái phỏng nhà ai ?”

Khương Dung lấy một cuộn cầm phổ từ trong rương, , “Đến Thẩm Thái phó phủ.”

Phỉ Thúy ngạc nhiên, “Người... đến Thẩm gia ?”

Tuy rằng hiện giờ Thẩm gia cửa giả như chợ, khắp nơi đều là đến chúc mừng, nhưng, Thế tử phi chúng cũng cần đến nâng đỡ Thẩm gia chứ?

Ánh mắt Khương Dung rơi cuộn cầm phổ .

Phụ khi ở bãi săn, hộ giá mà c.h.ế.t.

Không kịp dặn dò hậu sự.

Cho nên cuộn cầm phổ , Khương gia ai đến, đây là năm xưa Thẩm Thái phó khi lưu đày, giao phó cho phụ của Khương Dung.

Cuộn cầm phổ là tâm huyết chi tác của Thẩm Thái phó.

Năm đó ông ngờ còn thể sống sót trở về, liền đem tâm huyết chi tác của , ủy thác cho phụ của Khương Dung, do ông tìm một truyền nhân thích hợp.

Kiếp , Khương Dung là khi quen Thẩm Thái phó và những khác mới lai lịch của cuộn cầm phổ .

Hiện giờ, Thẩm Thái phó hồi kinh, cuộn cầm phổ nàng nên vật quy nguyên chủ.

, Thẩm gia.”

Trạch viện của Thẩm gia, là do Hoàng đế ngự tứ. Hôm nay Thẩm Thái phó hồi kinh, bá quan triều thần, các thế gia lớn ở Kinh thành, đều nô nức mang lễ đến chúc mừng.

Lúc , Thẩm Thái phó nhập cung triều kiến, khấu tạ thánh ân, ở trong phủ.

Trong phủ liền do Thẩm Văn Uyên chủ sự.

Thẩm Văn Uyên mẫu trưởng, nhưng bọn họ từ Lĩnh Nam trở về, đối với nhân sự Kinh thành đều quen thuộc, để tránh chiêu đãi chu đáo, thất lễ, liền việc đều do Thẩm Văn Uyên an bài.

Thẩm Văn Uyên đặc biệt mặc một bộ cẩm phục mới tinh, ở cửa Thái phó phủ.

Bộ y phục đặt hai tháng ở tiệm thêu nhất Kinh thành, mặt mày xuân phong đắc ý, chí khí mãn nguyện.

Những thế tộc ngày xưa từng khinh thường , đều nhao nhao đến kết giao.

Hắn Thẩm Văn Uyên, từ hôm nay trở , liền là !

“Chúc mừng Thẩm Thái phó, chúc mừng Thẩm công tử.” Phạm Tử Dịch dẫn theo mấy vị công tử tiểu thư cùng đến chúc mừng.

Tùy tùng dâng lên lễ hộp quý giá.

Thẩm Văn Uyên thấy nhóm , thì thu vài phần ngạo khí, vô cùng khách khí :

“Phạm công tử, Tuân tiểu thư, mấy vị thể quang lâm hàn xá, quả là bồng bích sinh huy, mau mời !”

“Lần Hoành Dương quý vị nhất kiến như cố. Đáng tiếc đang dưỡng thương ở nhà, bất tiện ngoài, nếu hôm nay thế nào cũng đích đến.” Phạm Tử Dịch thiết, về mà cả hai bên đều quen , kéo gần quan hệ.

Thẩm Văn Uyên thở dài, “Ai, đáng tiếc thể bảo vệ Chu . Đợi hai ngày bận rộn xong, sẽ đến Chu phủ thăm .”

“Vừa , cũng định , chi bằng hẹn một thời gian cùng ?”

là điều mong !”

Hai hàn huyên, trò chuyện vui vẻ.

“Thiếu gia, xe ngựa của Bắc Vương phủ đến!” Tiểu tư bẩm báo.

Nụ mặt Thẩm Văn Uyên cứng , từ xa thấy một cỗ xe ngựa hoa lệ, dừng cửa Thẩm gia.

Tỳ nữ vén rèm xe châu ngọc lên, đặt một chiếc ghế xuân gấm thêu.

Một nữ tử trong bộ váy gấm hoa lệ màu vàng ngỗng, khoan thai bước từ trong xe.

Mày mắt như vẽ, dáng vẻ đoan trang.

“Khương Dung!” Thẩm Văn Uyên nghiến răng nghiến lợi, chỉ cảm thấy xương cốt đều âm ỉ đau nhức.

Tuân Thi Du thấy Khương Dung, trong mắt liền tràn đầy khinh bỉ:

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/trong-sinh-dem-tan-hon-phu-quan-hac-hoa-roi/chuong-67.html.]

“Tháng còn giữa phố đ.á.n.h đập Thẩm công tử, chỉ để phủi sạch quan hệ với Thẩm công tử, hôm nay đến tận cửa ? Giờ nịnh bợ Thẩm Thái phó, cũng muộn .”

Trước tiên đ.á.n.h con trai một trận, bây giờ đến nịnh bợ? là kẻ ngu ngốc.

Bị khác nhắc đến chuyện ...

Thẩm Văn Uyên chỉ cảm thấy càng thêm mất mặt, lớn tiếng quát:

“Khương Dung, ngươi xa ! Đừng qua đây! Ngươi và từng hôn ước, vì thanh danh của bổn công tử, ngươi hãy tránh xa một chút!”

Các công tử tiểu thư đến chúc mừng tặng quà, thấy cảnh , đều dừng bước, nán vây xem kịch vui.

“Chuyện ? Thẩm Văn Uyên chặn Bắc Vương phủ ở ngoài cửa ?”

“Ngươi chuyện cũng ? Tháng Khương Dung giữa phố đ.á.n.h đập Thẩm Văn Uyên, phủi sạch quan hệ với . Hiện giờ thấy Thẩm gia phát đạt, vội vàng bám víu, chậc chậc chậc... là kẻ xu viêm phụ thế...”

“Chờ , tháng , Thẩm Thái phó chẳng đường về Kinh ? Khương Dung nịnh bợ Thẩm gia, còn đ.á.n.h Thẩm Văn Uyên?”

“Có lẽ đó cảm thấy bám víu Bắc Vương phủ, cần dùng đến Thẩm gia. Hiện giờ cần dùng đến thôi...”

Mọi xem náo nhiệt, xì xào bàn tán.

Khương Dung nhàn nhạt , "Ta đến gặp ngươi."

“Ha ha, đây là nhà của , ngươi đến nhà , cùng ở chung một mái hiên. Thanh danh của bổn công tử đều ngươi cho bại hoại ...” Thẩm Văn Uyên chỉ cảm thấy hả hê, liếc xéo Khương Dung, lạnh một tiếng:

“Khương Dung, ngươi gả vợ , hãy giữ chút phụ đạo, đừng vô liêm sỉ như mà xuất hiện mặt , ảnh hưởng đến thanh danh của .”

Mọi xung quanh bật khúc khích.

Một phen sỉ nhục , thật đúng là...

“Nếu ngươi cùng Khương nha đầu ở chung một mái hiên, bại hoại thanh danh của nàng, ngươi đừng cửa nữa, ở ngoài cửa quỳ xuống .” Một giọng phẫn nộ, từ ngoài đám đông truyền đến.

Thẩm Văn Uyên kinh ngạc đầu .

Chỉ thấy Thẩm Thái phó từ trong cung trở về, đang sầm mặt tới.

Ông kịp y phục, phong trần mệt mỏi, mặc một chiếc trường sam cũ kỹ bạc màu, dung mạo phong sương, nhưng lưng vẫn thẳng tắp, bước chân từ tốn.

“Phụ ... ?” Thẩm Văn Uyên dám tin.

Thẩm Thái phó với khuôn mặt nghiêm nghị cổ hủ, trừng mắt , chút nể nang:

“Ngươi, quỳ ngoài cửa.”

Vừa , ông về phía Khương Dung, mặt hiện lên một nụ hiền hậu từ ái:

“Khương gia nha đầu, cùng phụ của ngươi, tình như thủ túc. Trong mắt , ngươi cũng giống như nữ nhi ruột thịt của . Đến Thẩm gia, nên là khách, mà là về nhà. Ngươi đến lúc nào, đại môn của Thẩm gia, vĩnh viễn sẽ ngăn cản ngươi.”

Mọi kinh ngạc.

Thẩm Thái phó mà nhất ý duy hộ Khương Dung! Dạy dỗ Thẩm Văn Uyên.

Đây rốt cuộc là phụ của Thẩm Văn Uyên, là phụ của Khương Dung đây.

Thẩm Văn Uyên cũng ngây . Mình là con ruột ?

Phụ thể đối xử với như chứ!

Khương Thanh Vinh mang theo con trai đến chúc mừng, thấy cảnh , tiến lên một bước, giúp:

“Thẩm Thái phó, Thẩm công tử chỉ là nhất thời lỡ lời, đến nỗi như . Hắn cũng là vì thanh danh của cả hai bên mà nghĩ... hãy tha cho một , để Thẩm công tử cùng .”

Hắn nãy đường từ xa thấy, Thẩm Văn Uyên chặn Khương Dung .

Thế là chậm rãi giảm tốc độ, đợi Khương Dung , hai cha con họ mới đến.

Để tránh khi gặp mặt, giúp Khương Dung thì đắc tội Bắc Vương phủ.

giúp Khương Dung, đắc tội Thẩm Văn Uyên...

Mãi đến khi thấy Thẩm Thái phó xuất hiện, mới theo lên phía .

Thẩm Thái phó nhận đây là của Khương Thanh Viễn, đối với Khương gia vô cùng khách khí, :

“Khương Thị lang khoan dung nhân hậu, chấp nhặt với . là con trai , nên dạy dỗ thật , thế nào là ân nghĩa.”

“Hắn há thể đối với Khương nha đầu, những lời vong ân bội nghĩa như ?”

Loading...