Tô Mẫn khuôn mặt trắng trẻo của : "Tiểu Bạch, mà còn giật tóc tớ, tớ cạo trọc đầu đấy."
"Cậu gọi ai là Tiểu Bạch?" Tiết Miễn cau mày ghé sát . Khuôn mặt thanh tú non nớt khiến Tô Mẫn chỉ véo cho hai cái. Nếu cô đang ở tuổi thật của kiếp , chắc chắn đưa tay nựng . Thằng nhóc tuy nghịch ngợm, nhưng lúc chuyện cũng đáng yêu phết.
Cô mím môi , cố ý Tiết Miễn với vẻ âm trầm: "Cậu chẳng thích lấy màu da gọi còn gì, trắng thế tớ đương nhiên gọi là Tiểu Bạch . Tiểu Bạch, Tiểu Bạch."
"Không gọi!" Tiết Miễn xù lông. Nếu hiệu ứng hình ảnh, chắc lúc tóc đang dựng ngược lên từng cọng.
Tô Mẫn nghiêm mặt: "Vậy cũng gọi tớ là Tiểu Hắc. Cậu gọi thế là mất lịch sự lắm ?"
Tiết Miễn sờ sờ đầu, mày nhíu như ông cụ non: "Thế gọi là gì? Tớ thấy tên quê c.h.ế.t , tớ gọi thuận miệng." Nói xong còn thử gọi vài câu: "Tô Mẫn, Tô Mẫn... Sao tên quê thế nhỉ."
Nhất Niệm Vĩnh Hằng - vui lòng không mang đi nơi khác. Nghe truyện ở kênh du tu be Nhất Niệm Vĩnh Hằng để ủng hộ ad nhé.
"Cậu gọi tớ là bạn Tô cũng ," Tô Mẫn nhanh tay nhét đồ cặp, "Dù đừng gọi bậy. Nếu tớ sẽ cho cả lớp tên là Tiểu Bạch."
"Được , tớ gọi nữa, để tớ về nghĩ kỹ ." Tiết Miễn giơ hai tay đầu hàng.
Nhìn bộ dạng trẻ con của , Tô Mẫn cũng chẳng nỡ so đo thật. Cô gật đầu: "Được, quân t.ử nhất ngôn."
Nói xong đợi Tiết Miễn, cô xách cặp chạy ngoài. Vừa đến cửa, đột nhiên từ bên hông cổng lớn một bước . Là Tô Văn Văn đang mặc váy đỏ dài tay, đầu buộc tóc đuôi ngựa, còn cài thêm một bông hoa.
Tô Mẫn sững một chút, lập tức định vòng qua cô để , ngờ Tô Văn Văn dịch chắn mặt, rõ ràng là cho cô qua.
Tô Mẫn tức . Cô thấy Tô Văn Văn còn nhỏ, cũng lấy tuổi tác lớn so đo với một đứa trẻ, nhưng điều đó nghĩa là cô dễ tính. Tô Văn Văn đúng là bắt nạt quá đáng!
Cô nhíu mày trừng mắt Tô Văn Văn: "Rốt cuộc cô thế nào? Chẳng coi như lạ ? Cô thế là ý gì, ch.ó ngoan cản đường hiểu ?"
"Mày c.h.ử.i ai là chó?"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/trong-sinh-cuoc-song-lam-giau-tuoi-dep-nhung-nam-80/chuong-77.html.]
"Ai cản đường thì c.h.ử.i đó."
"Mày..." Tô Văn Văn tức tối bĩu môi, định c.h.ử.i nhưng sực nhớ điều gì, vẻ mặt khinh khỉnh Tô Mẫn: "Đồ vô văn hóa mới c.h.ử.i bậy, tao thèm chấp loại như mày. Hôm nay tao chặn mày vì gì khác, tao cảnh cáo mày tránh xa Tiết Miễn . Loại nhà quê như mày đừng hòng chơi cùng Tiết Miễn."
"..." Tô Mẫn nheo mắt Tô Văn Văn. Nếu cô hiểu lầm thì Tô Văn Văn đang cấm cô chuyện với Tiết Miễn. "Dựa cái gì mà cô? Cô với là lạ, cô chẳng tư cách gì quản chuyện của cả."
Thật là hết chịu nổi, thím ba dạy con kiểu gì mà tí tuổi đầu kiêu căng ương ngạnh thế , còn lệch lạc đến . Kiếp cô tiếp xúc nhiều với Tô Văn Văn, nhưng cũng từng loáng thoáng vài lời đồn .
"Tô Mẫn, tao cho mày , Tiết Miễn là bạn của tao, thể bạn với mày. Sau mày chuyện với !" Tô Văn Văn hung hăng tuyên bố.
Tô Mẫn lãng phí thời gian, khẽ hừ nhẹ một tiếng bỏ . Cô điên mới đây đôi co với Tô Văn Văn về mấy chuyện .
Tô Văn Văn thấy Tô Mẫn bỏ như thì tức dậm chân bình bịch.
Tô Mẫn để lời Tô Văn Văn trong lòng, nhưng Tô Văn Văn thì ghi hận thật sự. Cả ngày cô lưng Tô Mẫn, lôi cả chuyện Tô Mẫn từng nhặt phế liệu kể lể.
Học sinh cấp hai tuổi còn nhỏ, khả năng phân biệt đúng sai hạn. Chưa đầy một ngày, cả lớp đều nhà Tô Mẫn nhặt rác, tiền học của cô cũng là từ nhặt rác mà . Khiến cho Tô Mẫn vốn ít hòa đồng nay càng cô lập hơn.
"Tiểu Mẫn, đừng quan tâm bọn họ gì."
Tiết Miễn thấy xì xào bàn tán về Tô Mẫn liền chạy an ủi.
Tô Mẫn đang chăm chú bài, ngẩng đầu lên, thấy khuôn mặt thanh tú của vương nét lo lắng.
Vốn cô định để ý, nhưng thấy bộ dạng bụng của cũng nỡ cự tuyệt. "Đừng gọi tớ là Tiểu Mẫn, tính tớ còn lớn hơn đấy."