Không ngoài dự đoán, ngày đầu năm học mới, ai cũng hào phóng mua quà vặt, sạp của Tôn Hải vây kín mít. Tô Mẫn vội vàng lao phụ một tay.
Đến sát giờ lớp cô mới hộc tốc chạy về.
"Này Tiểu Hắc (Đen thui), con gái con đứa gì mà nghịch như quỷ, chơi mười phút cũng chạy mất hút." Tiết Miễn chống cằm Tô Mẫn.
Tô Mẫn chán chẳng buồn để ý đến thằng nhóc ranh , lấy sách .
Tiết Miễn đưa tay giật nhẹ đuôi tóc đuôi ngựa của cô: "Tóc dài thật, con gái các cứ thích để tóc dài, thấy vướng víu ?"
Tô Mẫn nhịn nữa, vẻ mặt bất lực : "Cậu thấy con gái để tóc dài bao giờ ?"
"Thấy ." Tiết Miễn gật đầu, đột nhiên nhướng mày, " thấy ai đen tóc dài như ."
Tô Mẫn: "..."
Nghe tiếng chuông lớp, Tô Mẫn cảm thấy như giải cứu. Nếu học sinh dự thính thì , cô xin đổi chỗ ngay lập tức. Cô thực sự thích trẻ con, nhất là loại trẻ con mồm miệng độc địa .
Nhất Niệm Vĩnh Hằng - vui lòng không mang đi nơi khác. Nghe truyện ở kênh du tu be Nhất Niệm Vĩnh Hằng để ủng hộ ad nhé.
Vào học, Tiết Miễn quậy nữa mà cúi đầu sách.
Tô Mẫn hí hoáy vẽ vời lên giấy nháp, bắt đầu nghi ngờ cái danh hiệu đầu khối của Tiết Miễn ở . Cô thật tin đời loại thiên tài học mà vẫn giỏi trong truyền thuyết.
Một buổi sáng trôi qua, Tô Mẫn cảm thấy khả năng tiếp thu của , ít nhất bài thầy giảng đều hiểu, bài tập cũng .
Để chắc ăn, cô định mua thêm sách bài tập nâng cao về cho vững kiến thức.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/trong-sinh-cuoc-song-lam-giau-tuoi-dep-nhung-nam-80/chuong-74.html.]
Tiết Miễn tan học là biến mất dạng. Tô Mẫn cửa chạm mặt Tô Văn Văn, hai câu nào, Tô Mẫn cũng vờ như thấy ánh mắt ghét bỏ của cô chị họ.
Lúc cùng Liêu Chiêu Đệ cổng, Tôn Hải vẫn đang chờ. Tranh thủ lúc tan học, bán thêm mớ hàng, mặt mày tươi rói. Trên đường về, Liêu Chiêu Đệ huyên thuyên kể chuyện trường lớp. Cô bé quen khá nhiều bạn, đều hòa đồng.
Tô Mẫn thì mải nghĩ bài giảng buổi sáng nên ít .
"Mẫn T.ử về đấy , hôm nay học thế nào? Thầy cô bạn bè ?" Tôn Thu Phương thấy con về, vui vẻ đỡ lấy cặp sách, hỏi han tíu tít.
"Đều cả ạ. Mẹ cứ yên tâm." Tô Mẫn lấy khăn lau mặt, chạy bàn hỏi Tôn Hải: "Cậu nhỏ, buôn bán thế nào ạ?"
Tôn Thu Phương cũng ghé : " đấy Tiểu Hải, hôm nay ngày đầu đến trường, bán chác ?"
Tôn Hải : "Khá lắm, riêng buổi sáng kiếm mười mấy đồng."
"Thế thì quá." Tôn Thu Phương mừng rỡ, "Mới bắt đầu mà thế , chắc chắn còn nhiều hơn. Tiểu Hải, vẫn là thông minh, mối ăn đấy, cố mà ."
Tôn Hải gật đầu: " trường học hôm nay thu của em 5 hào, bảo là phí chỗ ."
"Cái đúng , rể ở ngoài cũng nộp tiền mà. Mấy hôm còn bắt đổi chỗ, bảo đúng nơi quy định, ảnh hưởng mỹ quan đô thị. Mấy cái đó quan trọng, miễn cho buôn bán là ."
Tô Mẫn : "Mẹ, hiện tại bố bắt đầu bán gạo và nông sản , nhà hàng hóa nhiều quá, bày sạp mãi kế lâu dài. Hay là thuê hẳn một cửa tiệm mặt tiền , bán thêm cả thực phẩm khô, mắm muối tương dấm các loại. Cửa hàng lớn thì kiếm nhiều tiền hơn, ngợm cũng đỡ vất vả. Hơn nữa bày sạp bên ngoài cũng mất phí, một tháng tính cũng mười mấy hai mươi đồng, thà thêm ít tiền thuê cửa hàng cho đàng hoàng."
Tôn Hải xong, ngẫm nghĩ gật đầu: "Cách đấy, ăn là mở rộng dần. Giờ rể tìm hướng , thuê cửa hàng là hợp lý. Ngày thường bán lương thực, em thì mối lấy đồ khô, bánh kẹo, đến lúc đó em dẫn chị nhập hàng. Lại hỏi thăm chỗ lấy mắm muối, bán đa dạng mặt hàng thì hơn hẳn chỉ bán mỗi gạo."
Tôn Thu Phương đến thuê cửa hàng thì tiếc tiền: "Mẹ thấy bày sạp thế vẫn mà, ngày nào cũng tiền tươi thóc thật, việc gì tốn tiền thuê cửa hàng, tự nhiên gánh thêm khoản tiền nhà."
"Mẹ ơi, tính thế . Mình thể chỉ tính xem tiết kiệm bao nhiêu chi phí, mà tính xem cuối cùng thu về bao nhiêu lãi. Nhân lúc nhiều , chớp lấy thời cơ. Chẳng bảo ăn thịt, uống canh, cuối thì ngay cả cặn canh cũng chẳng còn ?"