Tô Mẫn đoán phận , lịch sự đáp: " tìm Giám đốc Diệp."
Nghe Tô Mẫn tìm Giám đốc Diệp, cô gái nhíu mày: "Cô tìm ông gì? Cô là ai?"
" tên Tô Mẫn, đến đưa bản vẽ cho nhà máy. Nếu Giám đốc Diệp ở đây thì xin phép về ." Cô gái vẻ dễ gần, Tô Mẫn cũng chẳng lãng phí thời gian.
Nhất Niệm Vĩnh Hằng - vui lòng không mang đi nơi khác. Nghe truyện ở kênh du tu be Nhất Niệm Vĩnh Hằng để ủng hộ ad nhé.
"Khoan ." Thấy Tô Mẫn định , cô gái vội gọi , bước khỏi văn phòng đôi giày cao gót, "Giám đốc Diệp là ba , cô đưa bản vẽ cho cũng thế thôi. ba nhắc đến cô, bảo cô thiết kế giỏi, năng khiếu, cũng xem thử cô vẽ vời thế nào."
Vừa cô chìa tay , hiệu cho Tô Mẫn đưa tập bản vẽ.
Tô Mẫn bàn tay đang chìa cùng ánh mắt kiêu ngạo của cô , cảm giác như cô tát một cái mà còn bắt tự đưa mặt .
Cô lịch sự từ chối: "Xin , đây là hợp tác giữa và nhà máy, cần bảo mật. Trừ Giám đốc Diệp , thể đưa cho ai xem ."
Cô gái thấy Tô Mẫn nể mặt, sắc mặt sa sầm, đôi mắt kẻ eyeliner sắc lẹm trừng lên: "Ông là ba , nhà máy là của , đưa cho xem cũng như cả thôi."
Tô Mẫn ôm c.h.ặ.t tập tài liệu, bỏ .
"Tô Mẫn, cháu đến ?"
Chưa kịp bước thì giọng Giám đốc Diệp vang lên từ phía . Cô , thấy Giám đốc Diệp mặc áo sơ mi cộc tay kẻ sọc đang tươi tới.
Tô Mẫn gượng : "Giám đốc Diệp."
"Ha ha, văn phòng chuyện , bên ngoài nóng lắm." Rồi ông sang con gái: "Linh Linh, con mời Tô Mẫn phòng? Ba ở đây, con ba tiếp khách cho chu đáo chứ."
Diệp Linh hất cằm, liếc Tô Mẫn một cái văn phòng .
Thấy thái độ của con gái, Giám đốc Diệp hổ, đành tự mời Tô Mẫn .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/trong-sinh-cuoc-song-lam-giau-tuoi-dep-nhung-nam-80/chuong-296.html.]
Vào phòng, ông tự tay rót nước mời Tô Mẫn. "Hôm nay phân xưởng mới nhập lô thiết mới, chú kiểm tra về. Phải công nhận là dùng sướng thật, hơn hẳn mấy cái máy cũ kỹ . Những kiến nghị của cháu lúc , chú đang dần dần áp dụng đấy."
Tô Mẫn : "Cháu cũng chỉ thôi ạ, thấy bảo các nhà máy lớn thành phố đều dùng thiết mới, tăng năng suất nâng cao chất lượng sản phẩm. Chứ cháu cũng rành mấy cái ." Cô thật, nhiều thứ cô chỉ loáng thoáng, cái nhớ cái quên, thấy thì ghi nhớ thôi.
Diệp Linh ghế sô pha tiếp khách, thấy ba trò chuyện vui vẻ với một con ranh con, bỏ mặc sang một bên như thừa, trong lòng ấm ức vô cùng.
Cô dậy : "Chẳng bảo đưa bản vẽ cho ba con xem ? Vừa nãy cho con xem, giờ cũng định lấy ?"
"Diệp Linh, ăn kiểu gì thế hả!" Giám đốc Diệp quát khẽ.
Diệp Linh bĩu môi, mặt chỗ khác, vẻ mặt phục.
Giám đốc Diệp thấy con gái như thì giận lắm, nhưng mặt ngoài tiện dạy con, đành thở dài trong lòng. Con gái ông còn lớn hơn Tô Mẫn vài tuổi, sắp đại học mà chẳng hiểu chuyện chút nào. Cũng tại ông ngày thường chiều chuộng quá, gì nấy nên giờ mới sinh hư, nặng nhẹ.
Ông sang Tô Mẫn: "Nó giận chú bận việc thời gian chơi với nó đấy, cháu đừng để ý. À, bản vẽ cháu vẽ xong ?"
Tô Mẫn gật đầu, lấy tập bản vẽ : "Cháu vẽ bốn mẫu ạ. Cháu sắp khai giảng nên nhiều thời gian. Những mẫu nhờ xưởng xem xét thêm các kiểu dáng khác nhé."
Nghe cô sắp khai giảng, nhớ chuyện thi cử, ông hỏi: "Cháu thi đỗ chứ?"
"Vâng ạ."
"Cháu giỏi thật đấy, việc cho chú, học mà thành tích vẫn ảnh hưởng, ba cháu chắc tự hào về cháu lắm."
Diệp Linh bên mà càng thêm khó chịu.
Chỉ là trường trọng điểm thành phố thôi mà, cô thi cũng kém, ở trường cấp ba huyện thành tích cũng thuộc loại khá, bao giờ thấy ba khen cô như thế. Ba với con nhỏ chẳng chẳng thích, với nó thế, thật quá đáng.
Nhân lúc Giám đốc Diệp và Tô Mẫn chuyện, cô tới ngó nghiêng mấy bức vẽ bàn, thầm nghĩ trong bụng: Con nhỏ cũng chút tài năng đấy chứ.