Trọng Sinh: Cùng Vương Gia Tàn Tật Bị Lưu Đày( Có không Gian) - Chương 4
Cập nhật lúc: 2025-10-20 06:05:00
Lượt xem: 15
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/6fTjxREp2d
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Đại đả xuất thủ
Chẳng bao lâu , Thanh Minh cõng Chiến Vương Diệp Lâm Thiên trong bộ xiềng y màu xám trắng khỏi cổng vương phủ.
Giang Lâm Lang thấy nương của , bà mặc một bộ xiềng y xám trắng, ánh nắng tháng ba chiếu xuống, phủ lên hình gầy gò của bà, mái tóc rối bời.
Giang Lâm Lang nhanh chóng chạy tới. Ký ức của nguyên chủ ùa về khắp thể nàng, lòng nàng chợt đau nhói. Những năm qua, nương chịu nhiều khổ sở ở Thượng thư phủ.
Cùng lúc đó, Bạch Sơ Vy cũng nhận nữ nhi đang nhanh chóng chạy đến. Nước mắt tiếng động lăn dài, giọng khàn khàn, khó nhọc vang lên: “Lang nhi, Lang nhi của nương.” Bạch Sơ Vy lê cái chân khập khiễng, nhanh chóng bước vài bước về phía Giang Lâm Lang thì Thẩm Thanh Thanh kéo , tát một cái. Giọng điệu chua ngoa, khắc nghiệt vang lên: “Tiện nhân, ngươi còn nương tựa nữ nhi ngốc của ngươi ?”
Bạch Sơ Vy loạng choạng, cố gắng giữ vững hình mới thẳng , suýt nữa thì ngã sấp xuống đất.
Thẩm Thanh Thanh lúc đang giận sôi máu, chỗ để trút giận. Giờ đây biếm thứ dân, lưu đày, dù thị cũng chẳng giả vờ vẻ đoan trang hiền lành ưu nhã nữa. Thị chỉ trút hết lửa giận lên Bạch Sơ Vy, ai bảo bà cái mặt hồ ly tinh chứ. giờ cái mặt bà thị rạch nát, chân đ.á.n.h què, hiện tại dù là xuất dung mạo đều kém xa thị. giờ biếm thành thứ dân, thị tức giận ? Cái vinh hoa phú quý ngút trời bỗng chốc mất sạch chỉ trong một đêm.
Diệp Lâm Thiên thấy động tĩnh, chút lo lắng, liếc mắt Lưu Vân. Lưu Vân khẽ gật đầu, y theo Chiến Vương từ nhỏ, đôi khi chỉ một ánh mắt của ngài là y ý định của ngài.
Huệ Thái phi Dương Sơ Tuyết thấy tình hình , chút lo lắng, sợ Giang Lâm Lang và nàng sẽ chịu thiệt, khẽ : “Thiên nhi, chuyện ...”
“Mẫu phi, cần lo lắng.”
Giang Lâm Lang trong mắt hiện lên hàn ý sắc bén, một bước vọt đến mặt Thẩm Thanh Thanh, vung tay trái luân phiên, dùng hết sức lực đ.á.n.h bốn cái.
Trong chốc lát, mặt Thẩm Thanh Thanh sưng đỏ lên, chỉ cảm thấy mặt nóng rát đau đớn.
Gà Mái Leo Núi
Biến cố khiến nhà họ Khương và nhà họ Thẩm đều kinh ngạc tột độ. Đây còn là Giang Lâm Lang yếu đuối vô năng, ai cũng thể ức h.i.ế.p như ? Chiến Vương Diệp Lâm Thiên nhướng mày, nàng dường như khác với lời đồn đại. Huệ Thái phi Dương Sơ Tuyết thấy võ công của tức phụ , lập tức còn lo lắng nữa.
Thẩm Thanh Thanh tức giận đến phát điên, vẻ mặt thể tin : “Ngươi cái tiện tỳ nhỏ mọn , dám đ.á.n.h ? Đồ hạ tiện giống y như ngươi, từ thanh lâu quả nhiên là khác biệt, nữ nhi cũng học cái tính tiện nhân như .”
Còn đám cấm vệ quân và quan sai áp giải thì như đang xem kịch , khóe miệng đều nở nụ châm chọc. Dân chúng vây quanh thị vệ chặn ở bên ngoài, cũng ít xì xào bàn tán, cảm thấy phu nhân Thượng thư phủ họ Khương vẻ đoan trang nhã nhặn đều là giả vờ, giờ đây thì giống hệt một mụ đàn bà chanh chua đầu đường xó chợ, những lời mắng c.h.ử.i vô cùng chói tai.
Khương Uyển và Khương Tuyết vội vàng mỗi một bên đỡ Thẩm Thanh Thanh, trừng mắt Giang Lâm Lang.
Bạch Sơ Vy Giang Lâm Lang đỡ lấy, giọng dịu dàng: “Nương , những năm qua chịu khổ . Sau cứ theo con, con sẽ bảo vệ thật .”
Bạch Sơ Vy trong lòng kinh ngạc một thoáng, đó mừng đến phát : “Lang nhi, con còn ngốc nữa , quá. Tất cả là do nương vô dụng, nữ nhi hiểu chuyện .”
Trong lòng bà vô cùng an ủi, cũng chút buồn bã, buồn vì nữ nhi gả mấy ngày biếm thành thứ dân, lưu đày. Ban đầu bà cũng khá hài lòng với cuộc hôn nhân , tuy Chiến Vương tàn tật mù lòa, nhưng Huệ Thái phi là một , sẽ đối xử tử tế với Lang nhi, tổng thể vẫn hơn nhiều so với việc Lang nhi ở cái Thượng thư phủ nuốt nhả xương .
Khương Uyển trợn mắt tròn xoe, lớn tiếng quát: “Giang Lâm Lang ngươi là một thục nữ, một thứ đồ thể thống gì, dám phạm thượng? Ngươi mau quỳ xuống dập đầu nhận với mẫu !”
Khương Tuyết hằn học : “Tỷ tỷ đúng, mau quỳ xuống dập đầu nhận với mẫu !”
Thân hình gầy yếu của Bạch Sơ Vy khẽ run rẩy. Bà sợ ba con sẽ tay hại nữ nhi , định quỳ xuống cầu xin thì Giang Lâm Lang nắm c.h.ặ.t t.a.y giữ .
Giang Lâm Lang nhẹ nhàng : “Nương đừng sợ, cần như nữa. Nếu thị tôn trọng chúng , chúng cũng cần nhẫn nhịn nữa.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/trong-sinh-cung-vuong-gia-tan-tat-bi-luu-day-co-khong-gian/chuong-4.html.]
Bạch Sơ Vy đương nhiên tin tưởng nữ nhi, nhưng tận xương cốt vẫn còn sợ hãi vô cùng, bởi vì Thẩm Thanh Thanh giam cầm bà mười năm, ức h.i.ế.p nh.ụ.c m.ạ bà suốt mười năm ròng, từ lâu để một bóng ma thể xóa nhòa trong lòng. Nếu trong lòng vẫn luôn lo lắng cho nữ nhi, bà sớm sống lay lắt đời nữa.
Giang Lâm Lang ánh mắt sắc bén quét qua đám nhà họ Khương. Còn cha ghẻ Khương Xuyên của nàng thì thờ ơ như chuyện liên quan đến , một bên lạnh nhạt quan sát. Có lẽ vì biếm thứ dân, lưu đày, vẻ phong quang vô hạn, ý khí phơi phới ngày xưa còn. Lúc , đôi mắt vô hồn, tràn đầy vẻ sa sút, mắt sưng đỏ, quầng mắt còn thâm quầng.
Thế nhưng những nhà họ Khương thì ai nấy đều trắng trẻo non nớt, dung mạo kiều diễm, bình thường chắc chắn là ăn mặc dùng tiền đều .
Ngược , nương của nàng thì hình gầy yếu đến mức chịu nổi, mặt đều là một vết sẹo dài, mặt vàng vọt, hốc mắt trũng sâu, và một cái chân què.
Ngày dài tháng rộng, mối thù nàng đương nhiên sẽ báo.
Ba con ánh mắt sắc bén chằm chằm đến mức trong lòng rợn tóc gáy.
Giang Lâm Lang lạnh lẽo cất tiếng: “Đừng nghĩ vẫn là phu nhân và thiên kim tiểu thư cao cao tại thượng của Thượng thư phủ. Giờ đây các ngươi đều lưu đày, đều là thứ dân, còn sự tôn quý nào nữa, nên cũng chẳng cần tôn trọng các ngươi.”
Nói xong, nàng nhanh nhẹn lộn phía ba , đó quét chân một cái, cả ba con đều ngã xuống đất. Ba lúc mới kịp phản ứng, Giang Lâm Lang ở phía họ. Mông của ba đau điếng, trong mắt đều chút lệ hoa.
Lớn đến chừng , ba vẫn là đầu tiên chịu nỗi khổ như , đ.á.n.h đằng trời ngay giữa phố. Trước đây, luôn là họ đ.á.n.h khác.
Khương Uyển tức đến lông mày dựng , gầm lên: “Tiện nhân, ngươi tìm c.h.ế.t?”
Nàng nhanh chóng vùng vẫy dậy, nhe nanh múa vuốt lao về phía Giang Lâm Lang. Giang Lâm Lang nghiêng , dễ dàng né tránh, đó nhấc chân đạp m.ô.n.g nàng . Khương Uyển đạp ngã sõng soài xuống đất, té dập mặt.
Dân chúng vây xem lập tức ồ lên. Hiện giờ cả nhà Thượng thư họ Khương là thứ dân, họ cũng dám chế giễu, dù cũng chẳng sợ gì.
Thanh Minh và Lưu Vân đều chút kinh ngạc. Vương phi trông hề yếu ớt như vẻ ngoài, hơn nữa, đây là loại công phu gì , tại họ từng thấy, từng thấy qua?
Chiến Vương Diệp Lâm Thiên tuy mắt thấy, nhưng cũng động tĩnh, trong lòng cũng chút kinh ngạc.
Huệ Thái phi Dương Sơ Tuyết che miệng khẽ, võ công của tức phụ thật tồi, bà còn vỗ tay khen nữa là.
Giang Lâm Lang giọng điệu lạnh thấu xương: “Các ngươi nhất nên thu liễm một chút, nếu , sẽ khiến các ngươi c.h.ế.t chỗ chôn.”
Nói xong, nàng đỡ Bạch Sơ Vy, đầu mà tiêu sái đến bên cạnh Chiến Vương Diệp Lâm Thiên.
Lúc , ba con chút dám chọc Giang Lâm Lang nữa, trừng mắt bóng lưng nàng, ánh mắt dường như phun lửa.
Huệ Thái phi Dương Sơ Tuyết vội vàng tới, thiết nắm lấy bàn tay nhỏ bé của Giang Lâm Lang: “Không là .”
Sau đó bà thấy dáng vẻ t.h.ả.m hại hiện giờ của Bạch Sơ Vy, trong mắt tràn đầy sự đồng cảm, trong lòng cũng dễ chịu, nhưng an ủi thế nào.
Bạch Sơ Vy chút tự ti, cũng chút rụt rè, quỳ xuống hành lễ.
Giang Lâm Lang và Huệ Thái phi Dương Sơ Tuyết vội vàng ngăn .