Trọng Sinh: Cùng Vương Gia Tàn Tật Bị Lưu Đày( Có không Gian) - Chương 26:mắng

Cập nhật lúc: 2025-10-20 13:22:51
Lượt xem: 5

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/8Uw8rOeVOM

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Giang Lâm Lang ghé tai Hoa Ảnh thì thầm mấy câu, Hoa Ảnh trở trong nhà.

Triệu Lý Chính lúc mới về phía Giang Lâm Lang, "Nha đầu , con thấy hai mươi thế nào?"

Gà Mái Leo Núi

Giang Lâm Lang nhanh chóng quét mắt một vòng, "Triệu gia gia, cháu tin tưởng năng lực của ông, những , ngày mai liền bắt đầu ."

"Ừm, thì ."

Sau đó Triệu Lý Chính ánh mắt sắc bén quét về phía ba con Thẩm thị đang xem kịch và kiếm chuyện, trầm giọng , "Muộn thế , các ngươi còn sững ở đây gì? Trong nhà rảnh rỗi việc gì ?"

Mọi , trong lòng chút ngại ngùng, cũng chút sợ Lý Chính nổi giận, đang cất bước .

Giọng trong trẻo lạnh lùng của Giang Lâm Lang vang lên, "Kính thưa các vị phụ lão hương , đến , tặng các vị một món đồ."

Mọi nghi hoặc thôi, "Thứ gì ?"

"Chốc lát sẽ thôi."

Sau đó Hoa Ảnh lấy hai cái bọc, Giang Lâm Lang , "Hoa Ảnh, những mặt ở đây, trừ ba con Thẩm thị , mỗi hai miếng."

"Vâng, tiểu thư."

Sau đó Thu Nhi và Hoa Ảnh mỗi đeo một cái bọc, lấy những viên đường vuông bọc bằng giấy dầu bên trong, là kẹo vừng và kẹo đậu phộng, từng miếng nhỏ hình vuông.

Dân chúng thấy , liên tục từ chối, còn , giờ dám nhận lễ vật quý giá như . Kẹo quý lắm, ngày thường đều nỡ mua ăn, chỉ khi Tết đến mới mua một hai miếng cho trẻ con trong nhà ăn, ngờ gia đình hào phóng đến .

Giang Lâm Lang , "Không , các vị cứ cầm , nhiều như cũng ăn hết. Đều là hàng xóm láng giềng cả, mong chiếu cố nhiều hơn, giúp đỡ lẫn ."

Mọi lập tức độ hảo cảm với Giang Lâm Lang tăng vọt, càng lúc càng thấy ba con chướng mắt.

"Được , đa tạ nha."

"Đa tạ nha, tử."

"Kẹo thơm thật."

Không lâu , Hoa Ảnh và Thu Nhi phát xong, cộng thêm hai mươi lao động do Triệu Lý Chính tìm, tổng cộng cũng chỉ hơn ba mươi mà thôi.

Nàng vốn định dùng kẹo đồ ăn vặt, khi xây nhà thì phát cho ăn, nhưng thấy nhiều đến như , liền phát cho , cũng thể tăng thêm tình nghĩa với dân chúng.

Triệu Lý Chính cũng chia hai miếng, trong lòng hớn hở, định đem về cho cháu trai cháu gái ăn.

Dân chúng vây xem đều hớn hở vẫy tay chào tạm biệt Giang Lâm Lang, ba con Thẩm Thanh Thanh thấy phần của , tức đến mức lửa giận bốc lên, vô cùng lúng túng.

Thấy tất cả dân chúng đều , ba con còn , Triệu Lý Chính chút tức giận, "Các ngươi ? Còn cố tình ở ?"

Khương Uyển , "Lý Chính, chúng chỉ mượn một ít lương thực."

"Hừ, kẻ tâm địa bất chính, cho các ngươi mượn lương thực ."

Giang Lâm Lang , "Mượn ai thì cũng sẽ cho ba kẻ lòng độc ác như rắn rết các ngươi mượn ."

Ba đến đỏ bừng mặt, trong lòng tức giận, nhưng cũng dám phát tác nữa. Giờ mà gây mâu thuẫn với Giang Lâm Lang thì một chút lợi lộc cũng , cuối cùng chịu thiệt vẫn là . Bây giờ chỉ thể nhẫn nhịn, đợi về đến kinh thành, xem để xử lý Giang Lâm Lang và Bạch Sơ Vy.

Ba xám xịt bỏ .

Còn Triệu Lý Chính, cùng hai nhi tử của ông là Triệu Hải và Triệu Minh.

"Nha đầu , chúng cũng đây." Triệu Lý Chính vui vẻ .

Giang Lâm Lang , "Triệu gia gia, và hai vị Triệu thúc, các vị đều dùng bữa tối đúng ? Hay là cùng dùng với chúng ?"

Giang Lâm Lang cũng chỉ lớn hơn con cái của Triệu Hải và Triệu Minh một hai tuổi mà thôi, gọi hai họ là Triệu thúc là lẽ.

"Hì hì, , bà lão trong nhà xong cơm đợi ."

" , chúng quấy rầy nữa."

"Ừm, , Triệu gia gia, các vị thong thả nhé."

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/trong-sinh-cung-vuong-gia-tan-tat-bi-luu-day-co-khong-gian/chuong-26mang.html.]

"Được ."

Tiễn mắt ba rời , mấy mới trở trong nhà.

Không lâu , món ăn xong, bốn món mặn một món canh, còn cơm trắng thơm lừng.

Thanh Minh và Lưu Vân mang bàn ăn và ghế đến sân trong, đây là do chủ tử dặn dò, rằng quen dùng bữa trong bếp.

Hai tiểu nha đặt bốn món mặn một món canh lên bàn ăn.

Mọi đều xuống, Thanh Minh cũng ôm Diệp Lâm Thiên đặt lên ghế xuống, bốn cứ thẳng, còn Hoa Ảnh và Thu Nhi cũng dám cùng bàn ăn với chủ tử.

Giang Lâm Lang , "Bốn các ngươi xuống , ở đây đều bình đẳng, phân biệt cao thấp sang hèn. Mỗi đều là một sinh mệnh độc nhất vô nhị, chỉ là đến thế gian một chuyến, để trải nghiệm trăm vị nhân sinh mà thôi."

Lời của nàng, khiến kinh ngạc, thể tin nàng. Lời quả thực quá mức ngông cuồng, nếu để Hoàng thượng thấy, há chẳng sẽ định tội khinh nhờn hoàng uy, phá hoại quy tắc tổ tông đặt ? Đây là tội c.h.ế.t đó.

lời cũng lý.

Diệp Lâm Thiên thản nhiên , "Nghe lời nàng , tất cả xuống."

"Vâng, chủ tử."

Bốn run rẩy xuống, Thu Nhi và Hoa Ảnh cũng xuống.

Bàn cũng đủ rộng, hai chiếc bàn vuông ghép với .

Sau bữa tối, Tùng Thanh và Hàn Ảnh cưỡi hai con ngựa ăn no uống đủ, phi ngựa rời .

Giang Lâm Lang dẫn Hoa Ảnh ngoài sân dạo tiêu thực, nàng ăn no quá chừng .

Hai nhà họ Khương và Thẩm ở đầu thôn đói đến hoa mắt chóng mặt, bữa trưa chỉ ăn một ít quả dại mà cầm cự đến bây giờ, luôn mong chờ ba con Thẩm Thanh Thanh thể mượn lương thực từ Giang Lâm Lang.

Nửa canh giờ , ba mới đến đầu thôn, sớm sẽ là tình cảnh , ba . Khoảng cách quá xa, đường trong thôn gập ghềnh, khúc khuỷu khó , đều mài rách chân của ba .

Kéo lê thể mệt mỏi đẩy cánh cửa gỗ mục nát bước , thứ nhận chính là những lời chỉ trích xối xả của Khương Xuyên, cùng với sự bất mãn của Khương Thẩm.

Thẩm Thanh Thanh thất vọng cùng cực, nàng mệt mỏi , mà trượng phu của nàng còn đối xử với nàng như , lấy một chút an ủi nào. Nàng bây giờ đặc biệt hối hận vì gả cho , nếu gả cho kẻ bạc tình bạc nghĩa , thì bây giờ cũng sẽ xảy chuyện như .

Thẩm Thanh Thanh mắt đỏ bừng trừng trừng Khương Xuyên, giọng gần như là gầm lên, "Khương Xuyên, ngươi mệt đến mức nào ? Từ đây đến cuối thôn về về một chuyến tốn nửa canh giờ, chân đều mài rách , còn chịu sự lăng mạ của Giang Lâm Lang, cùng với những lời chỉ trích của đám tiện dân . Ta khi nào từng chịu khổ như , tất cả những điều đều là vì ngươi."

Khương Uyển và Khương Tuyết chút ngây , nương từng bất kính với phụ như bao giờ, xem nương thật sự nản lòng .

Thẩm Thanh Thanh điên cuồng như phát dại, đạp văng đôi giày rách nát bẩn thỉu chân , lộ bàn chân mài rách đặt mặt Khương Xuyên, nước mắt trào , "Ngươi tự xem , ngươi chứ? Suốt ngày chỉ ở trong nhà , chẳng việc gì cả."

Giang Xuyên thấy chân nàng đen sì, móng chân dài cũng chẳng cắt tỉa, kẽ móng tay còn dính đầy bùn đen. Giang Xuyên lộ rõ vẻ ghê tởm mặt, cố kìm nén cơn buồn nôn.

Y nghiến răng nghiến lợi : “Mau mặc giày ! Hôm nay ngươi dám vô lễ với như , thôi thôi, mượn lương thực thì thôi , ngươi hãy tìm ít trái cây rừng mà ăn tạm cho đỡ đói.”

Thẩm Thanh Thanh bi phẫn đáp: “Ít cũng để nghỉ ngơi một chút chứ, mới về mà.”

“Ừm ừm.”

Thẩm Thanh Thanh nhặt giày lên, ba con trong nhà.

Thẩm Tình và Thẩm Nhu đang lén lút trộm bên ngoài bức tường viện đổ nát, thấy liền hiểu ngay là chẳng mượn gì. Hai bèn báo tin cho tổ phụ và phụ .

Khương Uyển cũng cởi giày tất : “Đau c.h.ế.t , nương .”

Khương Tuyết ủy khuất : “Nương , chân con cũng đau lắm, còn mọc nhiều mụn nước thế .”

Thẩm Thanh Thanh thấy nữ nhi còn vẻ xinh động lòng như ngày xưa, giờ đây da dẻ thô ráp sạm đen, chuyển thành màu bánh mật, hệt như thôn phụ ở nhà quê, trong lòng cũng khỏi khó chịu.

“Đau cũng vô dụng, ở đây đại phu, chỉ ở trấn mới , chúng cũng tiền mà gặp đại phu.”

“Haizz, chịu đựng đến bao giờ mới thể về kinh thành, ở đây thể chịu nổi một ngày nào nữa,” Khương Uyển lộ vẻ chán nản.

Ba lập tức im lặng, ai lời nào.

 

Loading...