Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Trọng Sinh Cùng Vương Gia Si Tình - Chương 52

Cập nhật lúc: 2024-10-21 20:54:21
Lượt xem: 141

Trong đại điện nguy nga tráng lệ, Hàm Chính Đế mặc long bào ngồi ngay ngắn trên long ỷ, vẻ mặt uy nghiêm. Quan văn, quan võ đứng thẳng lưng ở hai bên, vẻ mặt cũng hết sức trang nghiêm.

 

Hàng đầu tiên dưới thềm ngọc, ba người Ninh Ký, Ninh Tuyên, Ninh Hàn đứng song song.

 

Trong tiếng tuyên dài “Truyền sứ thần Đạt Nhĩ Càn vào yết kiến ——”, mọi người đều nín thở trong giây lát, thấy hai nam nhân mặc trang phục dị tộc đi vào, trang phục của người đầu có vẻ xa hoa hơn, còn người đằng sau thì cao to vạm vỡ, trông có vẻ là hộ vệ.

 

Mà người đi cuối cùng, là một thiếu nữ dáng người thướt tha, đôi mắt như san hô, đôi môi như anh đào, nhưng da hơi đen, nhưng lại không hề có che đi vẻ đẹp của nàng, như một viên ngọc hoàn mỹ.

 

Trong lòng mọi người đều nảy lên, vị này chắc là Công chúa của Đạt Nhĩ Càn mà đã được nhắc đến trong bái thiếp, xinh đẹp thì xinh đẹp, nhưng thấy nàng cứ nhìn xung quanh thì có vẻ tính cách …… Không trầm ổn lắm.

 

Hiển nhiên sứ thần cũng phát hiện ra điều này, ho nhẹ một tiếng, lúc này thiếu nữ mới ngoan ngoãn cúi đầu xuống.

 

“Hoàng đế bệ hạ, thần là Đa Cổ Pháp - phó thủ lĩnh tộc Đạt Nhĩ Càn, phụng mệnh thủ lĩnh đến đây.” 

 

Tên sứ thần kia hơi cúi lưng, đặt tay trước ngực, tay trái đặt lên tay phải, sau đó giới thiệu, “Đây là thị vệ của thần, còn vị này, là nữ nhi duy nhất của thủ lĩnh vĩ đại, Công chúa Đạt Nhĩ Càn, Ba Tư Lan điện hạ.”

 

Ba Tư Lan cũng tiến lên hành lễ, khi ngẩng đầu lên bỗng nhìn thoáng qua khuôn mặt của người đứng hàng đầu tiên phía ngoài trông rất quen!

 

Nàng nhìn chằm chằm vào nam nhân đó, đến khi người đó hơi quay đầu lại, nhìn rõ được khuôn mặt hắn, Ba Tư Lan đột nhiên kinh ngạc, sau đó mừng như điên —— chính là hắn!

 

Đa Cổ Pháp không biết vị công chúa này đang làm gì, vội ho một tiếng, lúc này Ba Tư Lan mới hoàn hồn như tỉnh từ trong, đỏ mặt lùi về phía sau ông ta.

 

“Sứ thần không cần khách sáo, mấy hôm ở đây đã quen chưa?” 

 

Hàm Chính Đế phất tay, hỏi.

 

“Đa tạ bệ hạ đã quan tâm, chúng thần ở quen rồi, Đại Ngụy không hổ là đại quốc ở Trung Nguyên, về phương diện ăn mặc ngủ nghỉ tộc Đạt Nhĩ Càn không thể so được, ví dụ như lá trà, tơ lụa, ở chỗ chúng thần rất hiếm.” 

 

Đa Cổ Pháp cung kính trả lời.

 

“Ồ?” 

 

Hàm Chính Đế khẽ cười, làm như như lơ đãng nói, “Người dân tộc Đạt Nhĩ Càn thiếu những thứ này sao?”

 

“Đúng vậy bệ hạ, những thứ này đều là minh chứng cho một đời sống ổn định, và đó chính là điều mà tộc của thần đang thiếu.” 

 

Đa Cổ Pháp ngẩng đầu, đôi mắt hẹp dài lóe lên một tia sáng.

 

“Không ai là hoàn hảo, quốc gia cũng như vậy.” 

 

Hàm Chính Đế cười, “Những thứ ngươi nói đương nhiên Đại Ngụy không thiếu, nhưng không phải bọn ta có mọi thứ.”

 

“Bệ hạ khiêm tốn rồi.” 

 

Hiển nhiên Đa Cổ Pháp rất giỏi ứng phó với mấy tình huống này, biết nói gì nên nói, “Nhưng đúng là thế thật, theo như lời ngài nói, thứ mà người Đạt Nhĩ Càn không thiếu nhất, chắc là ngựa.”

 

Hàm Chính Đế nheo mắt.

 

“Những con ngựa của tộc chúng thần được lai tạo với những con ngựa hoang dã dưới chân núi Khố Mộc, con nào con nấy đều dễ bảo, cường tráng, thần nghĩ bệ hạ sẽ cảm thấy hứng thú.” 

 

Đa Cổ Pháp rũ mắt nói, nói rất lưu loát, nếu không có hình xăm đuôi bọ cạp trên mặt thì sẽ khiến người ta tưởng là người Ngụy làm quan đã lâu.

 

“Nói điều kiện của ngươi đi.” 

 

Nếu đã nói tới nước này rồi, Hàm Chính Đế cũng không vòng vo, hỏi thẳng.

 

“Hoàng đế bệ hạ, thủ lĩnh của tộc thần nói, chỉ cần ngài cho phép thảo nguyên Tạp Tư Mộc của tộc thần được yên ổn, và khai thông buôn bán ở biên giới, mỗi năm tộc của thần nguyện tiến cống cho Đại Ngụy 4000 lương mã.”

 

Hắn vừa dứt lời, các đại thần đã không kìm lòng được, đặc biệt là võ tướng, cả đám dưới hít hà một hơi.

 

Một năm 4000 con ngựa kiêu dũng, thiện chiến! Chỉ có ai từng lên chiến trường mới biết đây là sự cám dỗ đến nhường nào, phải biết rằng, Đại Ngụy có diện tích lãnh thổ rộng lớn, không chỉ có người Đạt Nhĩ Càn như hổ rình mồi, nếu có này những chiến mã đó, kỵ binh của Đại Ngụy sẽ như hổ mọc thêm cánh!

 

Đám quan văn bên kia nhíu mày, bọn họ không hiểu lắm về ngựa, chỉ biết thảo nguyên Tạp Tư Mộc màu mỡ cách Nhạn Châu không xa, không nhắc tới đức tính của người Đạt Nhĩ Càn, nhưng nghĩ lại thì khai thông buôn bán ở biên giới cũng là một chuyện tốt, không chỉ tạo thuận lợi cho người dân ở biên giới, mà còn tăng tiền trong quốc khố.

 

Thật là đau đầu!

 

Không chỉ đại thần như vậy, lúc này Hàm Chính Đế cũng nghĩ vậy.

 

Nhưng trên mặt ông không để lộ chút sơ hở, chỉ im lặng một lát, liền nói, “Việc này không vội, sứ thần đi đường mệt rồi, vẫn nên về dịch quán nghỉ ngơi trước đã, đêm mai trẫm tự mình mở tiệc khoản đãi sứ thần, nhất định phải tới đó!”

 

“Dạ, Hoàng đế bệ hạ.” 

 

Đa Cổ Pháp rất biết có chừng mực, hành lễ xong, liền đưa Ba Tư Lan và hộ vệ lui xuống.

 

Sau khi người Đạt Nhĩ Càn lui ra thì cũng đã tới lúc bãi triều, Hàm Chính Đế giữ Ninh Ký lại. Khi mọi người đi cả rồi, mới mở miệng hỏi: 

 

“Gần đây thế nào? Đã tự kiểm điểm chưa?”

 

Ninh Ký cũng kính hành lễ: 

 

“Bị cấm túc mấy ngày, đêm nào nhi thần cũng không thể ngủ được, cảm thấy rất xấu hổ với những chuyện trước..Trước đây.”

 

“Ừ.” 

 

Hàm Chính Đế gật đầu, giọng điệu lại vô cùng ôn hòa, “Biết sai là tốt, cũng nên kết thúc thời gian cấm túc rồi, sau này ra ngoài đi lại nhiều hơn, đừng trở thành một kẻ tính tình không ưa nổi.”

 

“Dạ, phụ hoàng.” 

 

Ninh Ký cúi đầu, bàn tay trong tay áo nắm chặt lại, quả nhiên, nghe được giọng nói truyền đến từ trên đỉnh đầu: 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/trong-sinh-cung-vuong-gia-si-tinh/chuong-52.html.]

 

“Ký Nhi, nói xem, con là con cả của trẫm, nhưng bây giờ vẫn chưa thành thân, thật sự là không ổn.”

 

“Con cảm thấy…… Công chúa Đạt Nhĩ Càn thế nào?” 

 

Hàm Chính Đế không mặn không nhạt hỏi ra, nhưng nó giống như tảng đá đè bẹp tia hy vọng cuối cùng của Ninh Ký, không chút lưu tình. Hắn cười lạnh trong lòng, nhưng vẫn giả bộ khó hiểu: 

 

“Ý của phụ hoàng là gì?”

 

Hàm Chính Đế ho khan một tiếng, vẻ mặt lóe lên tia xấu hổ, sau đó sắc mặt như thường nói: 

 

“Thủ lĩnh Đạt Nhĩ Càn tính gả vị Công chúa này vào Đại Ngụy, trẫm cho rằng, tính con trời sinh cởi mở, là người thích hợp nhất với nàng ta.”

 

Từng câu từng chữ, không chừa đường sống.

 

Ninh Ký biết điều này có nghĩa là đồng ý với sứ thần, dừng một chút, nói: 

 

“Nhi thần sợ hãi, nhưng bằng lòng với sắp xếp của phụ hoàng.”

 

“Ừ, mấy ngày này con tới dịch quán nhiều hơn đi, đưa Công chúa đi thăm thú.”

 

“Nhi thần đã rõ.”

 

Lúc ra khỏi đại điện, Ninh Ký lạnh mặt, khóe miệng nở nụ cười nhạt.

 

*

 

Trong phòng ở dịch quán, Ba Tư Lan nhìn ra cửa sổ không biết đang nghĩ gì, thỉnh thoảng lại cười ngớ ngẩn.

 

Thị nữ Tang Mã rất lo lắng: 

 

“Công chúa, ngài đang nghĩ gì vậy?”

 

“Không nghĩ gì, không cần phải để ý đến ta.” 

 

Ba Tư Lan liếc nhìn nàng ta, hai má ửng hồng.

 

“Công chúa, nô tỳ lo ngài bị dây vào thứ gì không sạch sẽ, không thì để nô tỳ gọi Vu sư đại nhân tới xem!”

 

Nói rồi định đứng dậy, tay lại bị túm chặt, Ba Tư Lan đỏ mặt nói: 

 

“Đã nói là không sao rồi, quên đi, để ta nói cho ngươi!”

 

“Tang Mã, ngươi còn có nhớ hôm đó không, lúc ta đưa ngươi chuồn khỏi quán trà gặp một người ấy?” 

 

Ba Tư Lan kéo Tang Mã ngồi xuống, nói.

 

“Nhớ ạ, Công chúa nói hắn rất đẹp, làm sao vậy?”

 

“Hì hì!” 

 

Ba Tư Lan cười thẹn thùng, nhỏ giọng nói, “Thật ra…… Hôm đó lúc ngươi đi mua điểm tâm cho ta, ta đã hắn uống trà!”

 

 “Gì cơ?” 

 

Tang Mã cả kinh, “Ngài quá lỗ m ãng rồi, nhỡ người đó là người xấu thì sao bây giờ?”

 

“Làm gì có nhiều người xấu như vậy chứ?” 

 

Ba Tư Lan không quan tâm, nói tiếp, “Ngươi biết không, hắn đúng là một công tử nhẹ nhàng, chủ động rót trà cho ta, quần áo cũng là tơ lụa, mắt hắn khi cười rất đẹp!”

 

Nàng càng nói càng hưng phấn: 

 

“Sau khi về từ quán trà, đêm nào ta cũng nằm mơ đến hắn, nghĩ, nếu phu quân tương lai của ta là vậy thì tốt rồi, nhưng ngươi đoán xem?”

 

“Hôm nay ta đi theo cữu cữu đi yết kiến Hoàng đế Đại Ngụy, nhìn thấy hắn ở đó! Hóa ra, hóa ra hắn là nhi tử của Hoàng đế!” 

 

Ba Tư Lan ngượng ngùng, nhưng lời nói ra lại vô cùng bá đạo, “Ta quyết định, sẽ đi nói với cữu cữu, để hắn làm phò mã của Đạt Nhĩ Càn!”

 

Đang nói chuyện, ngoài cửa truyền đến tiếng thông báo: 

 

“Công chúa, bên ngoài có người muốn gặp ngài.”

 

“Gặp ta? Ai vậy?”

 

Chỉ nghe gã sai vặt nói: 

 

“Hình như là Hiển Vương của Đại Ngụy.”

 

Ba Tư Lan vừa nghe thì mắt sáng lên, không để ý tới lời khuyên can của Tang Mã mà vội vàng chạy ra, thấy Ninh Ký đang đứng ngoài cửa, vành tai lập tức đỏ lên.

 

“Công chúa điện hạ, phụ hoàng bảo ta đưa ngài đi thăm thú kinh thành, không biết ngài có thời gian không?” 

 

Ninh Ký mỉm cười nhìn nàng, ánh mắt đầy trìu mến.

 

Ba Tư Lan đỏ mặt gật đầu: 

 

“Đương nhiên!”

 

Loading...