Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Trọng Sinh Cự Tuyệt Trở Thành Bình Phong Của Nam Phụ - Chương 80

Cập nhật lúc: 2024-08-28 23:00:05
Lượt xem: 612

Khương Yên tắm rửa sạch sẽ, đang nằm trên nhuyễn tháp nghỉ ngơi.

 

Không biết Cơ Trường Uyên có thể xử lý như ý mình muốn hay không nhỉ?

 

Dù sao đi nữa, chuyện này nếu xảy ra cũng không hề ảnh hưởng gì đến hắn, thậm chí ngược lại còn mang đến nhiều lợi ích cho Cơ Trường Uyên những ngày sau.

 

Nhà họ Khổng ở Tây Nam bao nhiêu năm cũng quá cao ngạo rồi.

 

Nếu không thì Khổng Tuyết Ninh cũng không dám lớn lối như vậy trước mặt hoàng hậu Đại Cơ là Thẩm Thiên Nhược.

 

Lần này không chỉ trả món nợ bị bắt quỳ của nàng, mà cũng giúp tiểu thư dọn dẹp thêm một chướng ngại vật.

 

Chỉ là…

 

Nàng vừa nghĩ vừa vuốt ve mũi tên gắn lông chim, bất đắc dĩ thở dài. 

 

Trên thân gỗ vẫn còn đượm mùi hương hoa và cây cỏ quen thuộc 

 

Cơ Trường Uyên đã được Trương thái y bôi thuốc và băng bó cẩn thận lần nữa, khi nhìn nút thắt trên miếng vải đẫm máu, ông ta còn tặc lưỡi một cái: “Không nghĩ tay nghề của nương nương lại tốt như vậy.”

 

Ông ta còn không biết, Khương Yên chính là công thần đánh đuổi dịch bệnh hoành hành ở trấn Lạc Thủy đấy.

 

Vết thương cỏn con này thì sao làm khó được nàng.

 

Sau khi chỉnh trang lại y phục và bình ổn tâm trạng, Cơ Trường Uyên cho người áp giải Khổng Tuyết Ninh đến lều của mình vào lúc nửa đêm.

 

Nàng ta cho đến bây giờ vẫn không biết rõ mưu kế của mình đã bị lộ, còn tưởng Cơ Trường Uyên triệu mình đến thị tẩm, ngay lập tức đi tắm rửa sạch sẽ, còn tỉ mỉ lựa chọn một bộ sa y mỏng manh quyến rũ đậm chất mị hoặc.

 

“Thần thiếp tham kiến hoàng thượng.”

 

Giọng nói ngọt ngào, hương hoa nồng đượm.

 

Khổng Tuyết Ninh đang khuỵu gối trên thảm, đôi mắt lúng liếng sáng ngời nhìn về phía nam nhân đang ngồi khoanh chân trên tấm thảm da hổ, để lộ lồng n.g.ự.c tinh tráng và bả vai lực lưỡng.

 

‘Khổng phi, có ai nói với nàng rất là to gan chưa?”

 

Khổng Tuyết Ninh chớp chớp mắt, ra vẻ ngây thơ hỏi: “Hoàng thượng nói gì thần thiếp không hiểu.”

 

“Sao trẫm không biết Khổng phi lại có tính đố kỵ ganh ghét đến nhường này nhỉ? Lại có thể dám ra tay hạ độc thủ với ái thiếp của trẫm.”

 

Cơ Trường Uyên gõ mặt bàn, âm dương quái khí nói.

 

Khổng Tuyết Ninh ngay lập tức run lẩy bẩy, quỳ rạp trên thảm, mặt cắt không còn hạt máu, đôi môi lắp bắp mãi không nói lên lời: “Thần thiếp… thần thiếp…!!!”

 

“Khương Yên vẫn bình an vô sự, không mất một cọng tóc, giờ đây nhân chứng vật chứng đã đầy đủ, Khổng phi còn gì để chối cãi?”

 

Nhìn đi, bây giờ thậm chí hắn còn rất lười phải giả vờ nói chuyện ngọt nhạt với Khổng Tuyết Ninh. 

 

“Khương Yên…”

 

Khổng Tuyết Ninh mấp máy môi, đôi mắt mở lớn: “Hoàng thượng, xin nghe thần thiếp nói, thần thiếp không cố ý, chỉ là… chỉ là muốn dọa nàng ấy một chút thôi.”

 

“Dọa ư? Nếu trẫm không nhanh tay, có lẽ nằm ở đấy chính là thân xác lạnh toát của nàng ấy rồi.”

 

Cơ Trường Uyên cười mỉa, lời nói nhẹ nhàng tuôn ra nhưng nét cười lại không chạm đến đáy mắt. 

 

Khổng Tuyết Ninh dùng đầu gối lết lại gần thư án của Cơ Trường Uyên, nức nở: “Thần thiếp nói thật mà, thần thiếp chỉ là muốn dọa cho nàng ấy sợ một chút thôi, để nàng ấy không tiếp tục độc chiếm người nữa.”

 

“Từ lúc nàng ấy nhập cung, hoàng thượng chỉ ghé thăm Trọng Hoa cung, mấy tháng này Cảnh Hy cung đã vắng lặng càng thêm quạnh quẽ. Thần thiếp nghĩ nếu làm nàng ấy bị thương, có lẽ hoàng thượng sẽ dành chút thời gian cho thần thiếp…”

 

“Hoàng thượng không biết đâu, Khương Yên, cái người đó vô cùng ngạo mạn, nàng ấy… nàng ấy khiêu khích thần thiếp, lại không coi người khác ra gì, thần thiếp thật sự rất tủi thân…”

 

Khổng Tuyết Ninh dùng giọng điệu đáng thương nghẹn ngào bày tỏ nỗi lòng, đôi mắt to tròn long lanh ngấn nước, trông thật yếu đuối làm sao.

 

Nhưng Cơ Trường Uyên chẳng hề mảy may động lòng, hắn chỉ cười một tiếng, ngữ điệu nhạt nhẽo như nước lạnh mùa đông: “Khương Yên coi thường nàng, hay chính là nàng ra sức chế nhạo nàng ấy?”

 

Khổng Tuyết Ninh bị điểm trúng tim đen, cả người run bần bật. 

 

Hắn vẫn còn nhớ rõ dáng vẻ Khương Yên rùng mình vì bị dội ba thau nước đá của Khổng Tuyết Ninh và những lời mà nàng ta đã miệt thị cung nữ ở Trường Xuân cung.

 

Lòng đố kỵ cao đến cỡ này, khó mà giữ lại được.

 

“Hay cho Khổng phi nương nương, khả năng đổi trắng thay đen quả thật không ai bì kịp.”

 

Giọng nói trầm thấp vang lên, Khương Yên vén mành bước vào, trên người là áo choàng lông cáo trắng muốt.

 

“Chẳng phải ngươi từng chỉ mặt ta nói ta là kẻ ti tiện, mắng chửi ta dùng mưu ma chước quỷ mê hoặc hoàng thượng hay sao, bây giờ lại đổi thành ta coi thường ngươi rồi.”

 

Khổng Tuyết Ninh xuất thân trâm anh thế phiệt, trước mặt Cơ Trường Uyên còn có thể giả bộ ngoan ngoãn hiểu chuyện, nhưng với Khương Yên thì khác.

 

Nàng ta làm sao có thể để cho Khương Yên nhìn thấy dáng vẻ nhếch nhác này của mình.

 

Chỉ là một kỹ nữ dân gian, xứng đáng để nàng ta quỳ trước mặt nàng sao.

 

“Đúng thế, ngươi là một kẻ hạ tiện, dùng phương thức dơ bẩn rách nát để quyến rũ hoàng thượng. Có bổn cung trấn giữ ở đây, ai cho phép ngươi dám làm càn chứ.”

 

Khương Yên búng tay, ra vẻ hài lòng: “Như vậy là Khổng phi đã thừa nhận toàn bộ rồi phải không? Hãm hại phi tử của hoàng đế, tội này không nhẹ.”

 

“Ai nói ngươi là phi tử của hoàng đế chứ, bổn cung không thừa nhận, ngươi chưa hề nhận được sách phong tước vị, cùng lắm chỉ coi như một nô tỳ nhận được thánh sủng mà thôi.”

 

Khổng Tuyết Ninh gầm lên.

 

Căn lều vang lên tiếng gõ bàn lộc cộc cắt ngang âm thanh đang gào thét của nàng ta, Cơ Trường Uyên nghiêng đầu chống cằm, ánh mắt rét lạnh như mũi d.a.o b.ắ.n đến.

 

“Khổng phi lại sai rồi, trẫm đang chuẩn bị sách phong cho Khương Yên là Khánh phi, ban thưởng Trọng Hoa cung và ngàn vạn lượng hoàng kim.”

 

“Hoàng thượng…” Khổng Tuyết Ninh trợn mắt ngã sụp xuống, như không thể tin được vào tai mình.

 

Khương Yên không chỉ được ban tước vị phi, mà còn được đặt một chữ Khánh nằm trong niên hiệu của hoàng đế.

 

Điều này chứng minh Cơ Trường Uyên vô cùng coi trọng Khương Yên.

 

“Không được, hoàng thượng, không được đâu…” Khổng Tuyết Ninh lắc đầu nguầy nguậy, nước mắt lăn dài trên gò má hồng hào vì bôi phấn: “Nàng ta xuất thân hèn mọn, sao lại có thể được ban tên và nâng lên hàng phi vị chứ.”

 

“Khương Yên có công cứu giá hôm nay, lại đẹp lòng trẫm, luận về phẩm chất cũng không tệ, sao lại không thể nâng đỡ?”

 

Cơ Trường Uyên mỉm cười, chuyện ngày hôm nay tính ra lại giúp đỡ hắn rất nhiều trong việc hợp thức hóa địa vị của Khương Yên trong hậu cung.

 

Nếu khi không nâng Khương Yên lên hàng phi vị, tất sẽ có nhiều điều tiếng dị nghị, thậm chí nảy sinh ra bất đồng và phản đối trong nội bộ văn võ bá quan.

 

Phải nói thời đại này, thế gia đại tộc nắm giữ những vị trí quan trọng, ai ai cũng muốn thắt chặt mối quan hệ với hoàng thất, chẳng người nào có thể chịu nổi miếng bánh ngon của mình bị một kẻ ất ơ chiếm mất.

 

Cơ Trường Uyên đã tính toán rất nhiều, cuối cùng cũng đợi được kết quả của ngày hôm nay.

 

“Khổng Tuyết Ninh phạm tội khi quân, hãm hại phi tần của hoàng đế bất thành, trước tiên giáng xuống làm đáp ứng, giam vào lãnh cung, chờ ngày xét xử.”

 

Nghe nói Khổng tướng quân, phụ thân của Khổng Tuyết Ninh khi nhận được tin đã quỳ suốt một đêm ngoài lều trướng của Cơ Trường Uyên.

 

Ông ta biết rõ tính tình ngang ngạnh của nữ nhi nhà mình, hôm nay xảy ra chuyện cũng không hề nghi ngờ gì nữa, chỉ vội vàng chạy đến thỉnh tội.

 

Chưa nói đến Khổng Tuyết Ninh là con gái yêu của Khổng tướng quân.

 

Nội việc ám sát hậu cung, đả thương hoàng đế nếu bị mở rộng điều tra, trên dưới toàn gia tộc hơn 300 mạng người ắt phải đổ m.á.u để xoa dịu cơn giận của thiên tử.

 

Khổng tướng quân bắt buộc phải ngăn chặn điều này.

 

Một binh phù và tước vị phi của con gái đổi lấy 300 mạng người, không chịu cũng phải chịu.

 

Chỉ trách nữ nhi của ông hành xử quá thất trách, không giấu mình thật kỹ, hại cả nhà phải rời bỏ quyền lực trong tay.

 

Sự việc của Khổng Tuyết Ninh rất nhanh chóng được khép lại.

 

Cơ Trường Uyên ôm lấy Khương Yên nằm xuống nhuyễn tháp, bàn tay vuốt ve phần eo thon, đôi môi men theo gáy trắng đi lên vành tai, ngậm lấy hỏi nhỏ: “Như vậy đã hợp ý nàng chưa?”

 

Khương Yên cười khẩy: “Đây còn không phải là mong muốn của hoàng thượng sao? Ta chỉ là thuận nước đẩy thuyền mà thôi.”

 

Cơ Trường Uyên cong môi, ngón tay móc lấy vạt áo lụa kéo xuống, nụ hôn như mưa rơi trên bả vai trắng nõn.

 

“Có thể coi như hai chúng ta tâm linh tương thông không nhỉ?”

 

Khương Yên bị đè trên nhuyễn tháp, khó nhọc đáp: “Là nghiệp báo của nàng ta.”

 

Cơ Trường Uyên làm sao không rõ ẩn ý trong câu nói của Khương Yên.

 

Khổng Tuyết Ninh trước nay dựa dẫm vào công lao của tổ tiên mà phách lối, ba lần bảy lượt khiêu khích Trường Xuân cung, còn ngang nhiên tỏ thái độ xem thường những phi tần còn lại.

 

Chuyện lần này không chỉ trả món nợ ba thau nước đá mà còn giúp Trường Xuân cung trút giận, hạ bệ một kẻ địch giùm cho Thẩm Thiên Nhược.

 

“Không cần nàng làm ra mấy thứ kia, trẫm cũng có cách để triệt nhà họ Khổng.”

 

Khương Yên gừ lên một tiếng như mèo kêu, sau đó nhướng mày nhìn đối phương: “Ồ, hóa ra là làm không công rồi.”

 

Vô cùng thoải mái thừa nhận.

 

“Không, nàng làm rất tốt, đỡ cho trẫm được nhiều công đoạn.”

 

Cằm nhỏ bị nắm lấy xoay lại, Khương Yên buộc phải ngẩng lên nhìn vào đôi mắt sâu không thấy đáy của hắn đang ánh lên những đốm lửa lập lòe.

 

“Trẫm cưng chiều nàng như vậy, Yên nhi đã thích trẫm chút nào chưa?”

 

Khương Yên híp mắt, vòng tay lên kéo cổ hắn xuống dưới thấp, nhả từng chữ một: “Đừng hỏi những câu thừa thãi nữa.”

 

Đôi môi ngay lập tức bị cắn xuống, đau nhói.

 

“Nàng có thể nói ra những lời làm đẹp lòng trẫm không? Trước đây khi còn ở Đông cung không phải nàng cũng nịnh nọt trẫm biết bao nhiêu sao, bây giờ miệng lại độc như thế?”

 

“Làm sao bây giờ, người ta nói đi với bụt mặc cà sa, đi với ma mặc áo giấy. Đối với hoàng thượng, ta cũng chỉ có thể nói được mấy lời này mà thôi.”

 

Khương Yên cau mày ngoảnh mặt đi, vạt áo đã bị người mở tung ra, hơi ấm và sự thô ráp quấn quýt triền miên từ vùng n.g.ự.c đi xuống bụng nhỏ.

 

Cơ Trường Uyên không nhiều lời đã nâng hông lên, đẩy mạnh một cái.

 

Bên trong nhanh chóng căng ra, lấp đầy toàn bộ.

 

“Hự…!” Khương Yên thở không ra hơi.

 

“Khốn khiếp.” Một tiếng chửi bật thốt khỏi miệng: “Đã bị thương như vậy mà vẫn còn có thể động dục được à?”

 

Nhưng đối phương dường như không hề quan tâm.

 

“Đổi đi, có hai chữ mà nàng có thể gọi trẫm.” 

 

Cơ Trường Uyên mút mát vành tai của nàng, sau đó trằn trọn hôn bên gò má, kéo xuống phần khóe môi đang trễ xuống của Khương Yên.

 

“... như là… phu quân chẳng hạn.”

 

“Ta chỉ có hai chữ tặng hoàng thượng thôi.” Khương Yên khó chịu kêu một tiếng: “Cầm thú.”

 

“Nói lại đi.” Âm thanh trầm khàn vàng lên, phần hông của Cơ Trường Uyên từ từ cong lên, nâng người muốn rút ra.

 

Truyện thuộc về nhà Ổ Mèo Mụp Sữa và được đăng tải trên page cùng với MonkeyD, vui lòng đọc truyện tại trang chính chủ.

“Vô sỉ.” 

 

Bên dưới ngay lập tức là một cú thúc thật mạnh.

 

“Sai nữa rồi.”

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/trong-sinh-cu-tuyet-tro-thanh-binh-phong-cua-nam-phu/chuong-80.html.]

“Lưu manh.”

 

Khương Yên như chảy nước mắt.

 

“Khốn nạn!”

 

“Khốn nạn!!!”

 

“Khốn nạn!!!!!!!!!!”

 

Khương Yên chịu không nổi gào to.

 

Đổi lấy là một tràng cười châm chọc sảng khoái.

 

Nhuyễn tháp nhanh chóng rung lên bần bật, kêu cót cót cả đêm không ngừng.

 

Y phục rơi tán loạn dưới thảm.

 

Trong một phút chốc chìm sâu vào biển dục vọng và ra sức hưởng thụ sự kề sát của da thịt và tiếng tim đập bình bình trong lồng n.g.ự.c đối phương.

 

Cơ Trường Uyên trộm nghĩ, giá mà hắn có thể tìm cách giữ được nàng ở bên cạnh mình mãi mãi nhỉ?

 

***

 

Trường Xuân cung sau buổi lễ hội đi săn cũng không mấy thay đổi.

 

Việc Cảnh Hy cung bị rơi đài dường như đều đã nằm trong dự tính, cho nên Thẩm Thiên Nhược cũng không có gì là hào hứng vui vẻ.

 

Nhưng Thẩm phu nhân ở đối diện lại vô cùng hài lòng.

 

“Nếu con sớm ra tay, đâu cần phải chịu đựng nữ nhân phách lối kia đến tận bây giờ chứ.”

 

“Đáng tiếc, vẫn còn để sổng một tên, nếu ngày đó mạnh tay hơn nữa, ả tiện nhân kia đã rơi xuống núi thịt nát xương tan rồi.”

 

Thẩm Thiên Nhược xoa đầu mày đưa tay lên ngăn lại: “Đủ rồi mẫu thân.”

 

“Chuyện này chúng ta đã thống nhất với nhau rồi kia mà.” Nói đến đây nàng ấy ngẩng đầu lên, ánh mắt trầm xuống: “Mẫu thân phải cảm thấy may mắn vì sự việc không thành, nếu không giờ này người đang phải lo sợ chính là toàn bộ Thẩm phủ của chúng ta.”

 

“Con nói như thế chuyện này không hề liên quan đến con vậy. Chẳng phải chính con là người đưa ra chủ ý một mũi tên b.ắ.n c.h.ế.t hai con nhạn này à?”

 

Nói đến đây, Thẩm phu nhân nghiến răng: “Không nghĩ hoàng thượng lại xuất hiện đúng lúc như vậy, còn cứu được con nhỏ đó một mạng, nếu không giờ này chúng ta có thể mở tiệc rượu ăn mừng rồi.”

 

Thẩm Thiên Nhược lắc đầu, đáy lòng dâng lên một nỗi bất an mơ hồ khó nắm bắt.

 

Chuyện ám sát ở bãi săn tuy hãm hại được Khổng Tuyết Ninh nhưng lại trở thành bước đệm quan trọng để đưa Trọng Hoa cung vươn ra ngoài ánh sáng, trực tiếp đối đầu với Trường Xuân cung của nàng ấy.

 

Mà rõ ràng là, muốn hạ bệ được Trọng Hoa cung thì không hề dễ dàng gì như Cảnh Hy cung.

 

Đằng sau đó chính là Dưỡng Tâm điện đó.

 

Cho Thẩm phu nhân mười lá gan cũng khó vào vươn tay dài đến mức đó.

 

“Chỉ cần con giữ vững tinh thần, chuyện này ta sẽ nghĩ cách.” Thẩm phu nhân an ủi Thẩm Thiên Nhược vài câu rồi cầm theo lệnh bài rời cung.

 

Tuy vậy trong lòng Thẩm Thiên Nhược vẫn lo lắng không yên, nàng ấy học rộng hiểu cao, đọc nhiều sách thánh hiền, hiểu rõ câu lưới trời lồng lộng tuy thưa mà khó lọt, huống chi kế sách của mẫu thân cũng chẳng cao siêu gì cho cam.

 

“Đi, đến lãnh cung gặp người.” Quyết định xong, Thẩm Thiên Nhược phân phó cho Thanh Liễu cầm theo đèn lồng một mình rời khỏi Trường Xuân cung.

 

***

 

Cuối cùng những gốc bạch mai trồng trong sân đã nở rộ, phủ một màu trắng xóa cả khoảng trời ở Trọng Hoa cung.

 

Nhưng Khương Yên lại chẳng có tâm trạng nào để ngắm hoa thưởng trà cả.

 

Thời gian gần đây không hiểu sao nàng cứ buồn ngủ không thôi.

 

Một ngày phải ngủ gật đến bốn năm lần.

 

Ban đêm cùng với Cơ Trường Uyên không nói, buổi sáng lúc hắn chuẩn bị thượng triều, Khương Yên vẫn ngủ say trên giường không thèm dậy để hầu hạ.

 

Nếu Đào Tuệ không đánh thức nàng để ăn sáng, chắc Khương Yên đã nằm liệt luôn trên giường.

 

Vừa húp xong miếng cháo tổ yến, nàng lại bắt đầu buồn ngủ, thế là lại đánh một giấc đến lúc trời chuyển về chiều.

 

Trưa nay Đào Tuệ theo thường lệ bưng lên một chén canh đen ngòm đã vô cùng quen thuộc với Khương Yên, nàng vươn tay ra chuẩn bị nhận lấy, lại cảm thấy mùi vị có phần hơi khác.

 

“Bây giờ ta mới để ý nha, từ hồi trở về từ đợt săn b.ắ.n mùa xuân, thuốc của Trương thái y có phần khang khác.”

 

Đào Tuệ nhìn Chu Châu và Tiểu Giác Tử bên cạnh thấy hai người nhún vai, sau đó cũng gãi đầu một cái nói: “Bẩm nương nương, cái này do bên thái y viện đưa qua, nô tỳ cũng không rõ lắm, có thể trước đây nghe lọt nương nương than phiền nên Trương thái y đổi công thức một chút…”

 

“Cũng có thể.” Khương Yên bâng quơ gật đầu, tiếp tục uống cạn chén thuốc.

 

Nhưng mà có lẽ vì thuốc mới không hợp cho lắm nên Khương Yên dần cảm thấy mệt mỏi uể oải, lâu lâu còn cảm giác lợm giọng đột ngột, muốn nôn khan.

 

“Ngươi đi kêu Trương thái y qua đây một chút đi, dạo gần đây ta cứ thấy trong người không được ổn lắm, hỏi ông ta có thể đổi về thuốc cũ được không?”

 

Nghe Đào Tuệ thuật lại những triệu chứng của Khương Yên kèm câu nói của nàng, Trương thái y trầm ngâm vuốt chòm râu dưới cằm, sau đó nheo mắt hỏi: “Tình trạng này đã kéo dài được bao lâu rồi.”

 

“Đã… hình như được hơn tháng rồi.” Đào Tuệ bấm ngón tay tính toán.

 

“Đi, đến Trọng Hoa cung.” Trương thái y ôm hòm thuốc, sau đó lại phân phó cho Tiểu Giác Tử đứng đằng sau: “Đến Dưỡng Tâm điện báo cho hoàng thượng đi.”

 

“A… tuân lệnh.”

 

Trọng Hoa cung nhanh chóng đầy ắp người.

 

Tất cả đều chăm chú theo dõi từng cử động của Trương thái y.

 

Khương Yên có phần buồn cười nói: “Nhìn giống như ta mắc bệnh thập tử nhất sinh vậy.”

 

Vừa nói đến đây, Trương thái y đã họ khụ khụ hai tiếng, khóe mắt liếc nhìn Cơ Trường Uyên đang nghiêm nghị ôm lấy Khương Yên ở đầu giường.

 

“Chúc mừng hoàng thượng, chúc mừng nương nương, là hỉ mạch ạ.” 

 

Mọi người như bùng nổ oa lên một tiếng thật to.

 

Cơ Trường Uyên là người vui mừng nhất, hắn nâng Khương Yên lên cao, hôn lấy hôn để vào sườn mặt của nàng trong những lời chúc mừng.

 

“Tốt quá rồi, nàng có thai rồi, chúng ta sẽ có những đứa trẻ thật xinh đẹp.”

 

Nhưng thân thể trong vòng tay hắn lại trái ngược hoàn toàn với sự tưng bừng náo nhiệt bên ngoài.

 

Khương Yên cứng đờ người, như một cái xác bị đông cứng.

 

Mãi một lúc sau nàng mới run lẩy bẩy như con gà mắc mưa, hơi thở khó nhọc: “Cái gì mà hỉ mạch, cái gì mà mang thai chứ?”

 

Cơ Trường Uyên thu hồi nụ cười rạng rỡ, đôi mắt có phần chau lại: “Nàng sao thế? Có chuyện gì sao?”

 

Khương Yên lại vùng vẫy như người lên cơn điên, miệng liên tục chất vấn: “Sao lại có thể mang thai? Rõ ràng ta đều uống chén canh tị thang đó đều đặn mỗi ngày, tại sao lại có thể mang thai được chứ?”

 

Nét mặt của Cơ Trường Uyên ngay lập tức tối tăm đi vạn phần.

 

Nhìn dáng vẻ điên cuồng của Khương Yên, hắn biết nàng không hề muốn.

 

Cao Dục nhanh tay kéo toàn bộ mọi người lui ra khỏi nội điện của Trọng Hoa cung, để cho hai người đó tự giải quyết với nhau.

 

“Nàng đã chính thức trở thành phi tử của trẫm, chuyện mang thai có gì không thể chứ?”

 

Cơ Trường Uyên giữ chặt cánh tay đang khua khoắng loạn xạ của Khương Yên, cố gắng khiến nàng bình tĩnh trở lại.

 

“Là ngươi, có phải ngươi đã đổi thuốc của ta?” Khương Yên như vỡ lẽ ra, ngẩng đầu lên, ánh mắt bừng bừng lửa giận như muốn đốt cháy đối phương.

 

Cơ Trường Uyên thoải mái gật đầu thừa nhận: “Đúng vậy, trẫm đã đến tuổi nên có nhi tử của mình rồi. Đúng lúc nàng được phong phi vị, vậy thì không cần phải chần chờ gì nữa. Đứa con đầu lòng của trẫm chắc chắn phải được sinh ra từ bụng nàng.”

 

Nói đến đây, Cơ Trường Uyên vô cùng yêu chiều hôn lên trán nàng, bàn tay to xoa bụng nàng một cách dịu dàng đầy trân trọng.

 

“Trẫm đã quyết định rồi, nhi tử của chúng ta nếu sinh ra là nam hài thì sẽ hướng đến ngôi vị Thái tử. Còn nếu là nữ thì trẫm sẽ ban một phủ đệ riêng, phong Trưởng công chúa.”

 

“Cơ Trường Uyên, sao ngươi lại có thể vô liêm sỉ đến nhường này?”

 

Cánh tay vung lên, một cái tát vang dội khắp căn phòng.

 

Nửa bên mặt Cơ Trường Uyên ngay lập tức đỏ ửng, năm dấu tay hằn rõ mồn một.

 

Khương Yên gần như là gào thét, móng tay ra sức cào cấu vào da thịt của người trước mặt như kẻ thù diệt tộc.

 

“Ngươi chiếm đoạt thân thể của ta còn chưa đủ, ngay cả tư tưởng muốn thoát khỏi giam cầm, tìm đến tự do của ta ngươi cũng muốn chặt đứt. Ngươi có phải con người không?”

 

Đến nước này, Khương Yên làm sao không phát hiện ra quỷ kế của Cơ Trường Uyên chứ.

 

Có lẽ đã ở bên cạnh nhau một thời gian, cả hai đã đọc vị được đối phương ít nhiều.

 

Khương Yên không có chút nào quyến luyến nơi này.

 

Nàng chỉ có một ý nghĩ duy nhất, ngày nào đó, khi Cơ Trường Uyên đã chán ngấy nàng, đấy chính là ngày tự do.

 

Thế gia đại tộc ở kinh thành nhiều như vậy, ai chẳng muốn sắp xếp nữ nhân cho hoàng đế.

 

Hoàn phì yến gầy, sẽ có một ngày Cơ Trường Uyên rung động với người khác.

 

Xinh đẹp hơn Thẩm Thiên Nhược, phóng khoáng hơn Khổng Tuyết Ninh, và chắc chắn là không chống đối hắn như nàng.

 

Trải qua một kiếp đau thương kia, Khương Yên đã không còn tin vào tình yêu vĩnh cửu gì nữa.

 

Ngay bản thân nàng cũng rất dễ dàng gạt bỏ Bùi Lẫm dù cho nàng đã từng yêu hắn ta nhiều đến mức nào.

 

Cơ Trường Uyên cũng sẽ như vậy.

 

Tất nhiên, tâm tình này của Khương Yên không qua mặt được hắn.

 

Từ đầu đến cuối, Cơ Trường Uyên không hề bộc lộ bất kỳ một lời yêu nào với nàng, nhưng trong lòng hắn luôn xác định một cách rõ ràng.

 

Hắn sẽ không bao giờ để Khương Yên rời xa mình dù là lý do gì đi chăng nữa.

 

Đến chết, Khương Yên cũng chỉ có thể chôn chung trong mộ phần với hắn.

 

Nhưng tâm của nàng không ở đây với hắn, giữ lại thân xác có ý nghĩa gì.

 

Hắn phải tìm cách, khiến nàng không muốn cũng phải bằng lòng ở lại đây.

 

Đó chính là tình mẫu tử.

 

Không một nữ nhân nào lại có thể ngoảnh mặt làm ngơ với nhi tử mình rứt ruột đẻ ra.

 

Cơ Trường Uyên tin rằng Khương Yên cũng như vậy.

 

Nếu thế, chỉ cần khiến nàng mang thai, sinh con cho hắn, còn không thể giữ nàng lại nơi cung cấm xa hoa này hay sao?

 

Cả hai dường như không cần nói chuyện nhưng ý nghĩ đều đã bộc lộ rõ với đối phương.

 

“Nếu ta không muốn thì sao?” Khương Yên thều thào, gương mặt tái nhợt như người sắp chết.

 

“Nàng nghe cho rõ đây, nếu thai nhi có mệnh hệ gì, toàn bộ người của Trọng Hoa cung sẽ được chôn cùng, suy nghĩ cho kỹ.” Cơ Trường Uyên nắm gáy của nàng ấn mạnh đến sát gần mặt mình, gằn từng chữ.

 

“Vậy cũng tốt, c.h.ế.t hết đi.” Khương Yên cười to như người loạn trí: “Chết hết đi là tốt nhất.”

 

Cơ Trường Uyên không thể đối mặt với một người đã lên cơn tâm thần như Khương Yên, chỉ cắn răng quát lớn: “Chăm sóc nàng ấy cho tốt vào, mỗi ngày trẫm sẽ đến đây kiểm tra kỹ lưỡng.”

Loading...