Trọng Sinh Cự Tuyệt Trở Thành Bình Phong Của Nam Phụ - Chương 77
Cập nhật lúc: 2024-08-25 21:09:48
Lượt xem: 570
Khương Yên quả là người nói được làm được.
Chỉ cần Cơ Trường Uyên có bất kỳ hành động nào muốn ân ái với nàng, dạ dày nàng sẽ cuộn lên, cổ họng bật ra những âm thanh đáng sợ.
Mỗi lần như vậy, sắc mặt của Cơ Trường Uyên ngay lập tức xám xịt một màu, nhanh chóng vùng đứng dậy với vẻ ghét bỏ cực hạn.
Khương Yên càng khoái chí mà cười vang.
“Khương Yên, nàng đây là muốn khiến trẫm tức c.h.ế.t đúng không?”
Cơ Trường Uyên nắm cổ áo nàng xách lên như một con gà con.
“Hoàng thượng, thật xin lỗi, ta không hầu hạ người được rồi, hay là người chịu khó di giá qua Trường Xuân cung đi.”
Khương Yên cong người ôm bụng, giọng điệu đầy sự chế nhạo.
Cơ Trường Uyên nghiến răng trong lòng tức tối.
Nàng biết rõ hắn không dám làm gì nàng nên mới lớn lối như thế.
Nhưng quả thật, chính bản thân hắn không biết từ bao giờ đã không thể mạnh mẽ xuống tay ép buộc nàng.
Nếu là trước đây, dù trời có sụp xuống, ý hắn đã quyết thì Khương Yên đừng hòng thoát.
Cơn thịnh nộ không thể phát tác, Cơ Trường Uyên chán nản ngồi phịch xuống nhuyễn tháp, cánh tay mạnh mẽ ôm chặt vòng eo đã nhỏ nay còn gầy gò hơn siết chặt vào lồng ngực.
Khương Yên ban đầu giãy dụa rất căng, sau lại cảm thấy chỉ phí sức, cuối cùng ngồi im thở dài.
Thấy Khương Yên không còn phản kháng kịch liệt nữa, Cơ Trường Uyên dụi cằm lên đỉnh đầu nàng, ngón tay chậm rãi men theo vạt áo chui vào bên trong một cách lén lút.
“Tiến thêm một chút nữa thôi thì ta không đảm bảo long bào của ngài hôm nay sẽ còn được sạch sẽ khi rời khỏi đây đâu.”
Nam nhân vuốt phẳng n.g.ự.c áo của nàng, sau đó thành thật vòng tay ôm nàng vào lòng.
“Như vậy là được rồi chứ?”
Khương Yên không trả lời, chỉ lẳng lặng nhìn mùa thu trôi qua ngoài sân đình mát mẻ.
Dưỡng Tâm điện hôm nay có khách. Truyện thuộc về Đây Là Một Con Mèo Sữa, truyện chỉ được đăng tải bản phù hợp trên MonkeyD và bản đầy đủ tại page Ổ Mèo Mụp Sữa, nghiêm cấm reup nếu không có sự đồng ý của tác giả. Mong mọi người hãy đọc truyện chính chủ.
Chỉ là nội dung bàn luận lại chẳng liên quan chút nào đến việc triều chính.
“Sao lại có căn bệnh dị ứng như vậy được chứ?” Doãn Đình Ngọc chống cằm suy nghĩ, ông ta sống mấy chục năm rồi, chưa nghe qua chuyện kỳ khôi thế này bao giờ.
Hàn Trác Ngôn nhún vai, thoải mái nói: “Hẳn là người ta không thích đối phương, cho nên mới xảy ra phản ứng kịch liệt như vậy. Như lời hoàng thượng nói mà, mỗi lần tên kia chạm vào thì nữ nhân đó mới xảy ra hiện tượng buồn nôn.”
Không khí trong gian phòng lạnh hẳn xuống như trong hầm băng ngàn năm.
Truyện thuộc về nhà Ổ Mèo Mụp Sữa và được đăng tải trên page cùng với MonkeyD, vui lòng đọc truyện tại trang chính chủ.
Cao Dục ngay lập tức trừng mắt cảnh cáo vị quan ngự sử lắm mồm kia.
Hàn Trác Ngôn lấm lét nhìn gương mặt đen thui của Thiên tử trên ghế rồng, sau đó liếc mắt nhìn vị đồng bạn vong niên bên cạnh cũng đang không ngơ ngẩn không hiểu mô tê gì mà nhún vai một cái.
Y có làm gì đâu chứ, tại hoàng thượng hỏi chứ bộ.
“Vậy… đã mời thái y chưa?” Doãn Đình Ngọc dè dặt hỏi một câu.
Cơ Trường Uyên bóp trán, trầm giọng trả lời: “Rồi, không có gì bất thường, chính là do tâm lý kích động mà ra.”
Nói đến đây hắn nghiêng đầu, ánh mắt sắc bén lóe lên tinh quang: “Nhưng trẫm nghĩ… là do nàng cố tình làm vậy.”
Ban đầu có thể là khó chịu thật, nhưng sau dần, khi biết hắn lo lắng và từ từ nhượng bộ mình, Khương Yên đã nghĩ cách giở trò.
Bây giờ mỗi lần nghe tiếng nôn ọe của nàng là Cơ Trường Uyên phát sợ, thật sự là ám ảnh muốn điên lên.
Hàn Trác Ngôn ẩn ý nhìn Doãn Đình Ngọc, sau đó khoanh tay từ tốn đáp: “Cái này… vi thần nghĩ cần phải có thời gian.”
“Thời gian? Hử?” Cơ Trường Uyên nhướng mày, âm điệu có chút bực dọc.
“Có thể thời gian qua… ừm… nàng ấy đã chịu nhiều áp lực, nói sao đây nhỉ? Đúng rồi, có thể là chuyện ân ái gối chăn không được như ý, chắc… chắc chắn là hoàng thượng… khụ… không là người kia có vài hành động khiến nàng ấy không được thoải mái… cho nên… cho nên…”
Nói đến đây Hàn Trác Ngôn không dám lên tiếng nữa.
Nhìn bộ dáng nổi trận lôi đình như chuẩn bị đem cả dòng họ của y ra giữa Ngọ Môn c.h.é.m đầu, Hàn Trác Ngôn nào có can đảm tiếp tục ý kiến chứ.
Cơ Trường Uyên khó chịu xoa đầu mày, sau khi điều chỉnh lại tâm trạng chán chường của mình, hắn ngẩng đầu, dựa vào lưng ghế hất cằm ra lệnh.
“Nói tiếp đi.”
“Vi thần nói khí không phải nhưng nữ nhân muôn thuở đều là liễu yếu đào tơ, nếu trên giường mà quá mạnh bạo thì đôi khi sẽ dễ khiến nàng sinh ra sợ hãi. Trước tiên phải dụ dỗ, trấn an, để nàng ấy cảm nhận được sự dịu dàng của hoàng thượng… khụ… của đối phương trước đã…”
“Ý ngươi là muốn trẫm phải nhẫn nại với nàng trong chuyện phòng the? Nhẫn nại đến bao giờ đây?”
Cơ Trường Uyên đẩy đầu lưỡi chống má, vẻ mặt trầm ngâm, ngón tay hờ hững gõ trên mặt bàn, dường như rất có thiện chí lắng nghe.
“Bắt đầu từ những hành vi đụng chạm nhỏ nhất. Như hoàng thượng đã nói mà, nàng đang trong giai đoạn khủng hoảng tinh thần, vậy thì chúng ta không nên hấp tấp nhào lên, chỉ khiến nàng sợ hãi mà thôi. Vi thần trộm nghĩ, thay vì cưỡng chế ép buộc, hay là cứ thuận theo ý nàng, chiều chuộng nàng thật tốt, cho đến khi nàng lơi lỏng cảnh giác, trở nên thân thiết gần gũi hơn với hoàng thượng… khụ… vậy thì căn bệnh kia sẽ tự nhiên khỏi thôi.”
Đây cũng chính là lời khuyên của Cao Dục mấy ngày nay dành cho Cơ Trường Uyên.
Hắn thở dài một hơi, cảm thấy cuối cùng cũng chỉ có cách này là ổn thỏa nhất.
Chỉ là phải thiệt thòi cho tiểu đệ đệ của hắn ở bên dưới một thời gian rồi. Truyện thuộc về Đây Là Một Con Mèo Sữa, truyện chỉ được đăng tải bản phù hợp trên MonkeyD và bản đầy đủ tại page Ổ Mèo Mụp Sữa, nghiêm cấm reup nếu không có sự đồng ý của tác giả. Mong mọi người hãy đọc truyện chính chủ.
Khương Yên ngẩn người nhìn đám lá vàng đang rơi rụng trong sân, đôi mắt khép hờ.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/trong-sinh-cu-tuyet-tro-thanh-binh-phong-cua-nam-phu/chuong-77.html.]
Dạo này thời tiết mát mẻ dễ chịu khiến nàng lúc nào cũng thấy buồn ngủ.
Đột nhiên đệm mềm lún xuống, hơi ấm và mùi long diên hương vấn vít quanh người.
Khương Yên không buồn mở mắt, âm thanh nhạt nhẽo vang lên: “Còn đến à?”
Cơ Trường Uyên lật người nàng lại ôm vào trong lòng, bàn tay to xoa nhẹ tấm lưng gầy như vỗ về nàng vào giấc ngủ: “Ngoan, trẫm dỗ nàng ngủ trưa nhé.”
“Hoàng thượng, ngài không sợ à?”
“Sợ gì chứ, nàng là nữ nhân của trẫm, có gì trên người nàng khiến cho trẫm phải sợ?”
Âm thanh thì thầm vang trên đỉnh đầu: “Ngủ đi, trẫm không làm gì đâu, chỉ là một cái ôm thôi.”
Người này đã bắt đầu học được cách nhẫn nại với nàng rồi à?
Khương Yên nheo mắt, nhìn Cơ Trường Uyên chậm rãi gắp một miếng sườn dê bỏ vào chén cho mình, trong lòng đôi phần kinh ngạc.
Hai người ầm ĩ đến mức này, nàng lại tỏ ra thái độ ghét bỏ thù địch hắn như thế, thậm chí còn dùng đến phương pháp tiêu cực nhất để xua đuổi hắn, vậy mà Cơ Trường Uyên chẳng hề tức giận phất tay áo bỏ đi như những lần trước đây.
Ngược lại càng thêm quấn quýt cưng nựng, dáng vẻ vô cùng bao dung thân thiết.
“Yên nhi, ngẩng mặt lên nào.”
Cơ Trường Uyên híp mắt nâng cằm Khương Yên lên, kéo đến gần, chất giọng trầm như tiếng đàn cổ tràn đầy mê hoặc.
Ngón tay nhẹ nhàng xoa lên khóe môi, sau đó nở một nụ cười yêu diễm: “Bên miệng bị dính gì này.”
Khương Yên nhíu mày giãy dụa lùi ra phía sau, ánh mắt nặng nề.
Muốn chơi trò mỹ nam kế với nàng à, đừng hòng.
Nàng cầm khăn tay lau loạn lên gương mặt mộc không chút son phấn, sau đó quay đầu đi không thèm nhìn hắn.
“Đừng có hở tí là đụng vào người ta.”
Một tiếng ừm nhẹ bẫng vang lên khiến Khương Yên không khỏi khó hiểu xoay người lại.
“Hoàng thượng à, hậu cung này dù không đến mức ba ngàn giai lệ nhưng mỹ nhân khuynh nước khuynh thành là không thiếu, sao ngài cứ phải chấp nhất đến Trong Hoa cung như vậy nhỉ? Tình trạng này của ta chắc chắn không thể hầu hạ ngài được đâu, ngài biết rõ mà.”
“Hoàng hậu nương nương sắc nước hương trời, tuyệt đỉnh giai nhân, tìm khắp thành Thiên An không ai sánh bằng. Khổng phi diễm lệ phóng khoáng, thông minh khôn khéo. Tường tần thanh lệ nhã nhặn, Phùng chiêu nghi trẻ trung mơn mởn. Mỗi người một vẻ, có thể so với thiên tiên trên trời, đã vậy tất cả bọn họ đều nguyện một lòng hướng về hoàng thượng. Ngài không cảm nhận được sao?”
Đây là lần đầu tiên nàng nói nhiều như vậy với Cơ Trường Uyên.
Nhìn mà xem, đúng là ở trong phúc mà không biết hưởng phúc.
Đầu óc hắn làm bằng đá tảng à mà cứ phải bám riết một người chẳng có chút gì để được gọi là mỹ nhân thiên hạ như nàng.
“Vì không thích.” Cơ Trường Uyên trầm ngâm, rồi trả lại cho nàng nguyên văn câu nói mà nàng đã từng đánh giá về hắn.
Lý do đơn giản gọn gàng nhưng vô cùng dứt khoát kiên định. Truyện thuộc về Đây Là Một Con Mèo Sữa, truyện chỉ được đăng tải bản phù hợp trên MonkeyD và bản đầy đủ tại page Ổ Mèo Mụp Sữa, nghiêm cấm reup nếu không có sự đồng ý của tác giả. Mong mọi người hãy đọc truyện chính chủ.
Khương Yên tức đến bật cười, nàng ngồi thẳng dậy, dùng đầu ngón tay điểm mạnh vào giữa lồng n.g.ự.c vạm vỡ rắn chắc của hắn, vẻ mặt kiêu căng đầy thách thức.
“Vậy là hoàng thượng thích ta?”
Cơ Trường Uyên không đáp lại, đáy mắt sâu thẳm nổi lên một lớp ánh sáng m.ô.n.g lung.
Hắn nghiêng người ghét sát vào một bên vành tai Khương Yên, hơi thở nóng bỏng.
“Còn Yên nhi thì sao? Nếu trẫm luôn đối đãi với nàng như bây giờ thì nàng sẽ thích trẫm chứ?”
Khương Yên phá lên cười, ngón tay lạnh lẽ ôm lấy gương mặt hắn vuốt ve sờ soạng, bất chợt da đầu Cơ Trường Uyên đau nhói.
Lọn tóc đen mượt dày dặn bị Khương Yên dùng lực kéo xuống thật mạnh, đôi môi nhợt nhạt màu đào cũng dí sát vào sườn mặt hắn gằn từng chữ một.
“Nằm mơ.’
Cơ Trường Uyên như bị đông cứng, chỉ còn đôi đồng tử là nhấp nháy từ từ liếc sang nhìn gương mặt nhỏ nhắn đang cong khóe môi cười một cách câu hồn.
“Cơ Trường Uyên…” Nàng gọi hắn, đầy đủ ba chữ, bằng âm thanh dịu dàng nhất.
“Đừng yêu ta, bởi vì cả đời này ta sẽ không bao giờ phải lòng một bạo chúa đã cưỡng ép mình đâu. Một khi ngươi rơi vào lưới tình với ta thì kết cục sẽ rất là thảm đấy. Ta sẽ không nương tay mà dày vò trái tim ngươi đến khi ngươi phát điên thì thôi.”
Lời nói rơi ra lại tàn nhẫn không khác gì những mũi d.a.o nhọn đang từng nhát từng nhát đ.â.m vào trái tim đang nhộn nhạo của hắn đến m.á.u thịt đầm đìa.
Bàn đá cẩm thạch bên cạnh uỳnh một tiếng nổ tung thành từng mảnh vụn.
Ngón tay to gồng cứng run lẩy bẩy để lộ những khớp xương to như muốn lồi ra ngoài. Những đường gân xanh nổi lên chằng chịt.
Nhưng gương mặt hắn thì lại bất động, chỉ từ từ chuyển sang một màu trắng bệch bạc như bị rút cạn hết toàn bộ m.á.u trong người.
Ngoài sân một mảnh im lặng như tờ.
Toàn bộ thái giám và cung nữ đồng loạt quỳ xuống trong sợ hãi, không ai dám nhúc nhích dù chỉ là thở mạnh một tiếng.
Những tưởng sau đoạn nhạc khúc khuỷu này, Cơ Trường Uyên sẽ cấm túc Trọng Hoa cung một thời gian nhưng không, ngày hôm sau hắn tiếp tục ngự giá đến đây bồi Khương Yên ngủ trưa và dùng thiện.
Giống như không hề có chuyện cãi cọ nào từng xảy ra giữa hai người.
Đã nói rõ ràng đến mức đó, Khương Yên không muốn để ý đến đối phương nữa.
Dù gì đây là nhà của hắn cơ mà, hắn muốn làm gì chả được, nàng chỉ là một khách trọ bất đắc dĩ mà thôi.