Trọng Sinh Cự Tuyệt Trở Thành Bình Phong Của Nam Phụ - Chương 58
Cập nhật lúc: 2024-08-09 21:21:48
Lượt xem: 910
Khương Yên thật sự không hiểu.
Đây có phải là vị hoàng đế thanh tâm quả dục, một lòng lo cho đất nước mà kiếp trước nàng từng biết hay không?
Chỉ thấy Cơ Trường Uyên trước mặt nàng ngay lúc này không khác gì một tên cường hào ác bá, cưỡng h.i.ế.p dân lành.
Dây đai chậm rãi được cởi ra, trường bào màu tím nhẹ nhàng rơi xuống thảm.
Bên trong không mặc trung y, chỉ có độc nhất một chiếc quần lụa bao lấy đôi chân dài thẳng tắp và chắc nịch vì luyện võ và cưỡi ngựa một thời gian dài của Cơ Trường Uyên.
Da của hắn rất trắng, nhưng không hề tạo ra vẻ yếu nhược, dưới ánh đèn vàng mờ nhạt nổi rõ từng khối cơ cứng rắn đẹp mắt như được điêu khắc bằng mũi d.a.o khéo léo.
Áp lực xung quanh đã xuống tới mức giới hạn, Khương Yên cảm nhận được nguy hiểm gần kề.
“Đừng tới đây, ngươi không được tới đây!!!”
Khương Yên bật dậy, bất chấp tất cả mà tháo chạy, cũng chẳng màng người trước mắt mình có thân phận cao quý đến cỡ nào.
Một chiếc giày bị ném đi, bị Cơ Trường Uyên bắt được, hắn không cảm thấy tức giận chút nào, chỉ cười tà ngắm nghía một lúc.
“Đúng là không được, nhìn xem, chỉ là một bổ đầu nho nhoi, cho nên giày thêu cũng không phải được làm bằng tơ nhung mịn màng, hạt cườm cũng chỉ là hàng thứ phẩm, còn không bằng những thứ trẫm ban tặng cho ngươi hồi còn ở Đông Cung.”
“Tiểu Yên Tử, một kẻ tầm thường như vậy mà ngươi lại nguyện ý gả cho hắn ta ư? Còn không bằng đi theo trẫm hưởng thụ vinh hoa phú quý.”
“Ta không thèm vinh hoa phú quý, so với chiếc lồng vàng son ngột ngạt của ngươi, ta càng muốn được tự do bay lượn khắp bầu trời Đại Cơ này.”
Khương Yên gằn giọng cắt ngang: “Hà Triết không cho ta được sự giàu có, nhưng chàng cho ta được sự bình yên và tin cậy. Mà những thứ đó, kẻ như ngươi hay Bùi Lẫm đều không có khả năng vẹn toàn.”
Cơ Trường Uyên hừ lạnh phủi tay ném chiếc giày vào một góc, ánh mắt nguy hiểm, ngữ điệu vô cảm.
“Vậy ư? Để trẫm xem sau ngày hôm nay, các ngươi còn có thể kiên định vì đối phương hay không.”
Khoảnh khắc tiếp theo, thân ảnh to lớn như con sư tử vùng đồng cỏ lao vụt đến.
Cho dù đã cố gắng thụt lùi về phía sau nhưng Khương Yên vẫn không thể nào thoát khỏi vòng vây chặt chẽ của Cơ Trường Uyên, chỉ có thể trơ mắt bất lực nhìn hắn lôi nàng lên đệm mềm trên giường.
“Có phải trẫm rất tinh tế không? Vì muốn bù đắp cho ngươi một đêm động phòng khó quên, chiếc giường này đã được bài trí như giường cưới.”
Cơ Trường Uyên vừa nói vừa dùng những đầu ngón tay luồn vào những sợi tóc mai của Khương Yên, nhẹ nhàng ve vuốt gương mặt non mịn của nàng.
“Đừng đụng vào ta, nếu không ta không khách khí nữa đâu.”
Cả thân hình Khương Yên run lên bần bật, nhưng nàng vẫn cố nghiến lợi nhe răng dùng hết biểu cảm của cơ mặt để đe dọa đối phương.
Đáng tiếc, đổi lại chỉ là một tràng cười châm chọc.
“Ngược lại, trẫm rất muốn biết ngươi có thể làm được gì khi nằm dưới thân của trẫm…”
Cơ Trường Uyên nói lời này xong, đầu lưỡi thò ra l.i.ế.m láp vành tai đã đỏ ửng vì tức giận của Khương Yên, nhẹ giọng thủ thỉ như tình lang: “Ngoại trừ việc rên rỉ vì sung sướng khi đến cao trào.”
Khương Yên tái mặt, không phải vì phẫn nộ, mà là vì nhục nhã.
Mỗi khi nhìn thấy Cơ Trường Uyên, trong đầu nàng lại bật lên hình ảnh dâm dục đầy nhơ nhuốc của bản thân mình.
“A a a!!!”
Tiếng thét không kiềm được thốt ra, như phát tiết toàn bộ sự uất hận của mình.
Khương Yên chẳng còn màng đến sống c.h.ế.t của bản thân, ra sức tay đ.ấ.m chân đá.
“Im miệng, tên khốn khiếp, ngươi không xứng làm hoàng đế Đại Cơ, ngươi chỉ là một tên cầm thú xấu xa bỉ ổi!!!”
Truyện thuộc về Đây Là Một Con Mèo Sữa, truyện chỉ được đăng tải bản phù hợp trên MonkeyD và bản đầy đủ tại page Ổ Mèo Mụp Sữa, nghiêm cấp reup nếu không có sự đồng ý của tác giả. Chúc mọi người đọc truyện chính chủ vui vẻ.
Cơ Trường Uyên từ trên cao nhìn xuống, vừa thích thú lại có chút phần nuông chiều khi thấy Khương Yên phát điên dưới thân mình.
Đây mới chính là dáng vẻ hắn muốn nhìn thấy nhất của nàng.
Hùng hổ dữ tợn như một con mèo hoang vậy.
Ngay từ lần đầu tiên nhìn thấy Khương Yên cao giọng chất vấn đám tiểu thư thế gia ở phủ Vương ngự sử, Cơ Trường Uyên đã nhận ra sâu bên trong cốt tủy của Khương Yên là sự cứng cỏi gai góc của loài xương rồng sinh sống giữa sa mạc.
Sự dịu ngoan và nghe lời của nàng trước đây chỉ toàn là ngụy trang mà thôi.
Càng khó hiểu hơn, Cơ Trường Uyên lại thích nghe Khương Yên nhe răng múa vuốt mắng chửi hắn như vậy.
Có lẽ từ khi sinh ra cho đến bây giờ, bên cạnh hắn chỉ toàn là những lời nịnh bợ lấy lòng, khiến Cơ Trường Uyên chán ghét những thứ giả tạo phù phiếm của giới quý tộc kinh thành quá đỗi.
Cổ nhân có nói, yểu điệu thục nữ, quân tử hảo cầu.
Nhưng thục nữ liễu yếu đào tơ, hoàn phì yến gầy, hắn đã nhìn thấy quá nhiều.
Những gương mặt với cách điểm trang na ná nhau, mùi phấn son nồng nặc đến nhức mũi, giọng nói ngọt như kẹo đường béo ngấy đến cổ họng.
Cơ Trường Uyên chẳng thiếu thứ gì.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/trong-sinh-cu-tuyet-tro-thanh-binh-phong-cua-nam-phu/chuong-58.html.]
Cho đến khi hắn nếm thử cọng rau xanh nhạt nhẽo có phần đắng chát mang tên Khương Yên này.
Cùng là người hai mắt một mũi một miệng như nhau, thân hình thì gầy gò nhỏ bé đến đáng thương, lần đầu hắn nhìn thấy nàng còn chẳng có mấy lạng thịt.
Ngũ quan cũng chỉ thanh tú dễ nhìn, may mắn có được làn da trắng mịn nõn nà của tuổi trẻ.
So với Thẩm Thiên Nhược hay Tử Kiều thì còn không đáng xách giày cho bọn họ.
Nhưng tại sao Cơ Trường Uyên cứ cảm thấy thèm khát cơ thể của nữ nhân này đến vậy chứ nhỉ?
Hắn đã tự hỏi bản thân bao nhiêu lần.
Kể từ khi nhận được tin Khương Yên mất tích.
Chỉ là một nha hoàn đã hưởng dụng qua vài lần, mất thì mất thôi.
Huống chi sắp tới đây hắn còn chuẩn bị rước đệ nhất mỹ nhân thành Thiên An nhập cung.
Là hoàng đế của một nước, ba ngàn giai lệ ở trước mắt, cần gì phải để tâm đến một nữ nhân hèn kém như thế.
Vậy mà chẳng hiểu sao, mỗi khi hắn đối diện với gương mặt như hoa như ngọc kia, trong lòng chỉ có sự uể oải biếng nhác.
Cơ Trường Uyên thầm nghĩ, có lẽ là vì mới đăng cơ, công việc chồng chất nên hắn có đôi phần mệt mỏi, không còn hứng thú với sắc dục.
Cho đến một ngày hắn nghe được cái tên ấy lần nữa, khi biết Bùi Lẫm giục ngựa chạy khỏi kinh thành lúc trời tờ mờ sáng, phía dưới bụng hắn lại bừng bừng một ngọn lửa dữ dội.
Truyện thuộc về nhà Ổ Mèo Mụp Sữa và được đăng tải trên page cùng với MonkeyD, vui lòng đọc truyện tại trang chính chủ.
Cơn bỏng rát lan tràn khắp tứ chi, kêu gào nhắc nhớ hắn về người đó.
Rằng hắn muốn nàng vô cùng tận.
Chỉ có nàng mới có thể dập tắt ngọn lửa mang tên dục vọng không thể thỏa mãn gần một năm qua của hắn.
Truyện thuộc về Đây Là Một Con Mèo Sữa, truyện chỉ được đăng tải bản phù hợp trên MonkeyD và bản đầy đủ tại page Ổ Mèo Mụp Sữa, nghiêm cấp reup nếu không có sự đồng ý của tác giả. Chúc mọi người đọc truyện chính chủ vui vẻ.
Đôi mắt đen như vực sâu hun hút lập lòe những đốm sáng xanh kỳ dị.
Khi Khương Yên còn chưa cảm nhận được sự nguy hiểm cận kề, một đầu tóc đen đã ập xuống, vùi lên cần cổ của nàng mút thật mạnh.
Mùi long diên hương và xạ hương tràn ngập khoang mũi của Khương Yên khiến nàng khó thở vô cùng.
“Ngươi đã chửi ta như thế, nếu không thực sự làm ra hành vi cầm thú thì thật uổng phí cho danh tiếng xấu xa này rồi.”
Dứt lời, răng nanh của đối phương đã cắm ngập vào vai Khương Yên.
Cơ Trường Uyên như một con quỷ hút m.á.u đang ra sức l.i.ế.m láp da thịt nàng.
Đây chính là mùi vị đặc trưng của cơ thể thiếu nữ mà hắn hằng mong muốn, Cơ Trường Uyên không nhịn được thở dài một hơi khoan khoái.
Khương Yên đau đến mặt mày nhăn nhúm, hai hàm răng nghiến chặt vào nhau vang lên tiếng ken két.
Cơ Trường Uyên ngẩng đầu, hai chân của Khương Yên ngay lập tức bị bẻ ra, đủ để bao vây lấy thân hình to lớn rắn chắc của hắn ở giữa.
Hỉ phục trên người nhanh chóng bị xé nát, lộ ra tấm yếm màu đỏ thêu đôi chim quyên ở trên ngực.
Cơ Trường Uyên giật mạnh, sau đó nắm trong tay, đưa lên mũi ngửi một hơi.
Là hương thơm độc nhất của Khương Yên.
Nếu hôm nay hắn không đến kịp, có phải người hiện tại đang nằm trên người nàng chính là tên bổ đầu kia?
Nghĩ đến đây, trong đầu hắn nổ ầm một tiếng.
Gương mặt nhuốm đầy vẻ đen tối, một đường gân xanh nổi lên giữa trán như con rết dữ tợn.
Khương Yên trừng mắt nhìn đối phương, bản thân lúc này không khác gì con cá đã nằm trên thớt, mặc người xuống dao.
Cho đến khi chiếc yếm bay một vòng đáp xuống thảm, bàn tay ma quỷ lần nữa vươn ra, tháo xuống mảnh vải che thân cuối cùng.
Khương Yên dùng hết sức bình sinh nhổm dậy, cắn vào bả vai của Cơ Trường Uyên một cái thật mạnh.
Cho dù vậy, cuộc tập kích bất ngờ này lại chẳng tạo thành thương tổn nào đáng kể. Vẻ mặt hắn không hề có chút biểu hiện gì của sự đau đớn.
Ngược lại, còn có chút sung sướng.
Biến thái!!!
Khương Yên chửi thầm trong lòng, ngay lập tức dùng nắm đ.ấ.m nhỏ đập loạn xạ vào người Cơ Trường Uyên.
Rắc.
Tiếng xương khớp vang lên.
Khương Yên gần như bị nhấc bổng khỏi mặt giường.
Mà giọng nói âm u của Cơ Trường Uyên lại vấn vít quanh gương mặt nàng với khoảng cách gần nhất có thể.
“Dù trẫm có chút hưởng thụ với sự mạnh bạo này của ngươi, nhưng không có nghĩa là trẫm dung túng cho ngươi muốn làm gì thì làm.”