Trọng Sinh Cự Tuyệt Trở Thành Bình Phong Của Nam Phụ - Chương 51
Cập nhật lúc: 2024-08-03 21:27:01
Lượt xem: 714
Mở mắt ra lần nữa Lại Nghệ nhìn thấy mình đã nằm trong một căn phòng tiện nghi, có giường nệm, chăn ấm, trên bàn là một lò sưởi nhỏ đang cháy bập bùng.
Ngoại trừ xích sắt to bằng cổ tay đang quấn chặt giữa hai chân hắn ta thì coi như điều kiện giam giữ ở đây khá tốt, hơn hẳn cả căn nhà tranh sập xệ hay lán trại tạm bợ của bọn họ ngoài kia.
Vết thương trên người đã được băng bó, cánh cửa mở ra, mùi thuốc thơm thoang thoảng cả căn phòng.
“Ngươi uống thuốc đi.”
Nhìn thấy Khương Yên bước vào, mang theo một cái tráp gỗ, Lại Nghệ có chút tò mò.
“Ngươi… cũng là thầy thuốc.”
“Gần như thế, ta có học qua y dược, chỉ là không hành nghề.”
Lại Nghệ cười gằn một tiếng đầy chế nhạo.
“Thủ đoạn hiểm độc như vậy, ngươi không xứng làm y sư, thuốc của ngươi, ta không thèm uống.”
Khương Yên không hề tức giận, trái lại nàng ngồi xuống ghế, thong thả đáp lời.
“Ngươi biết bảo vệ người thân của ngươi, ta cũng biết bảo vệ gia đình của ta. Chung quy lại tất cả hành động của chúng ta đều giống nhau. Ngươi có thể ra tay tàn sát dân tộc của ta, tại sao lại chỉ trích ta hãm hại người của ngươi. Không thấy buồn cười sao?”
“Trước khi nói đến thân phận y sư cứu người thì trên hết ta là con dân của Đại Cơ, khi lãnh thổ bị xâm lược, dù là ai cũng sẽ đứng lên chống trả. Cho nên g.i.ế.c người thì đã làm sao, đều là kẻ thù của dân tộc, ta không thẹn với lòng mình, không thẹn với thiên gia. Ngươi lấy tư cách gì mà mắng chửi ta?”
Lại Nghệ im lặng, thật sự không có cách nào để phản bác.
Bởi lời lẽ của đối phương không sai.
Bọn họ âm mưu tiến vào chiếm đoạt thành trì của người ta.
Rơi vào bẫy rập, có thể trách ai bây giờ, dù gì chính bản thân mình là người đi cướp đất trước cơ mà.
“Ngươi đã nói, chúng ta đều vì người thân của mình. Vậy thì ta cũng không sai. Để cha mẹ, tẩu tử và Tiểu Đào Hồng mỗi ngày đều có cơm canh nóng hổi, thịt cá ê hề, mỗi khi mùa đông đến sẽ có áo bông ấm áp, lúc đau ốm có thuốc thang đầy đủ, ta không ngại c.h.é.m chém g.i.ế.c giết mỗi ngày. Trên đời này cốt là mạnh được yếu thua, không phải ta c.h.ế.t thì ngươi chết.”
Khương Yên thổi vào tách trà đang nóng đến bốc khói, sau đó hớp từng ngụm nhỏ, không hề phản bác những âm thanh thét gào của Lại Nghệ.
“Năm nay tiết trời khắc nghiệt, mùa màng thất bát, không chỉ có mỗi vùng biên ải phía bắc này, những chỗ khác cũng chịu ảnh hưởng không kém. Ngươi biết không, năm ngoái ở vùng Vọng Giang xuất hiện mưa đá và lũ lụt, ngay sau đó là dịch bệnh ồ ạt kéo đến, người c.h.ế.t như ngả rạ, nằm la liệt ngoài đường, lương thực không có, nhà cửa bị cuốn trôi đi hết. Tình cảnh đó ngươi đã từng chứng kiến chưa?”
“Vùng đất trù phú màu mỡ này mà cũng bị thiên tai dịch bệnh ư?” Lại Nghệ có hơi bất ngờ.
“Nơi nào mà chẳng có, tùy địa hình mỗi chỗ mà có khó khăn riêng của nó. Đây có thể coi là thử thách của ông trời dành cho con người đi.”
Nói đến đây, Khương Yên ngừng lại, đặt những lọ thuốc trong tráp lên mặt bàn.
“Nhưng chúng ta khác bọn ngươi, chúng ta đoàn kết tìm cách vượt qua. Thiên tai có sức người, dịch bệnh có thuốc men. Chúng ta không vì như vậy mà rời bỏ mảnh đất chôn nhau cắt rốn để đi xâm lược xứ người. Nếu ai cũng có tư tưởng như ngươi thì làm gì có đất nước, làm gì có quê hương?”
Lại Nghệ chùng xuống, nắm tay tô siết chặt lại, giọng nói khô khốc vang lên.
“Ngươi nói thì hay lắm, nếu ta biết cách chữa bệnh, làm nông thì cũng không tính đến hạ sách này.”
“Sao lại không chứ? Ngươi quên ta là y sư rồi à?” Khương Yên bật cười khanh khách.
Lại Nghệ sầm mặt, hừ lạnh một tiếng như giận dỗi.
Sau đó lại như nghĩ nghĩ đến điều gì đó, hắn ta nhích m.ô.n.g đến mép giường lí nhí hỏi: “Ý ngươi là… ngươi sẽ giúp ta chữa bệnh?”
“Ta tất nhiên sẽ không thể thấy c.h.ế.t mà không cứu, đặc biệt là Đào nương và Tiểu Đào Hồng, bọn họ đều là những người dân lương thiện, sao ta có thể đang tâm nhìn bọn họ rơi vào hoàn cảnh diệt vong chứ. Nhưng ta nói rồi, làm gì thì làm ta vẫn đặt con dân Đại Cơ là trên hết, nếu ta có cách cứu trợ người trong tộc của ngươi, thì ngươi cũng phải cho ta một lời đảm bảo.”
Lại Nghệ mím môi một lúc rồi mới gật đầu.
Khương Yên mới đứng lên chỉ vào chén thuốc nói: “Uống đi, ta kêu người vào nói chuyện với ngươi.”
Bên ngoài, Hà bổ đầu rất nhanh đã đưa Bành phủ doãn đến nơi.
Nhìn thấy đôi mắt cong tươi cười của Khương Yên, hai người kia biết mọi chuyện đã ổn thỏa.
Trải qua một đêm ngon giấc ở phủ Dung viên ngoại, sáng sớm Hà Triết đã gõ cửa phòng của Khương Yên thông báo tình hình.
Truyện thuộc về Đây Là Một Con Mèo Sữa, truyện chỉ được đăng tải bản phù hợp trên MonkeyD và bản đầy đủ tại page Ổ Mèo Mụp Sữa, nghiêm cấm reup nếu không có sự đồng ý của tác giả. Chúc mọi người đọc truyện chính chủ vui vẻ.
Quả thật, người Bắc hoang ban đầu không có ý định tiến vào thành Liễu Khê, bọn họ chỉ tính cử ra vài người khỏe mạnh đi thu mua lương thực để dành cho qua mùa đồng này.
Hai tháng trước, có một đám người Đại Cơ đã tìm kiếm đến vu sư trong tộc của Lại Nghệ cùng vài bộ tộc nhỏ khác.
Bọn họ hứa hẹn nếu người Bắc hoang chịu hỗ trợ trong công cuộc chiếm thành, bọn họ không chỉ cắt đất, còn hỗ trợ lương thực thực phẩm, dạy các phương pháp chăn nuôi và trồng trọt.
Dù gì vùng đất phía Bắc ngoài lạnh giá ra thì còn cằn cỗi.
Bình nguyên thì chỉ có thể chăn thả chứ không thể trồng trọt.
Nếu muốn một cuộc sống ấm no tươi đẹp hơn thì chỉ có thể chiếm đất của Đại Cơ.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/trong-sinh-cu-tuyet-tro-thanh-binh-phong-cua-nam-phu/chuong-51.html.]
Truyện thuộc về nhà Ổ Mèo Mụp Sữa và được đăng tải trên page cùng với MonkeyD, vui lòng đọc truyện tại trang chính chủ.
Với sự thuyết phục của vu sư, đám người Lại Nghệ và những chiến sĩ của các bộ tộc khác cuối cùng đã gật đầu đồng ý.
“Người Đại Cơ ơ? Huynh có hỏi được đấy là ai không?” Khương Yên nhíu mày suy nghĩ.
“Nghe nói là họ Vương, đích trưởng tử của nhà Ngự Sử ở kinh thành.” Hà Triết không rành lắm về các thế gia đại tộc, trận cung biến vừa qua cũng giấu giếm rất kỹ, không hề tiết lộ ra bên ngoài.
Nhưng Khương Yên rất rõ, người này chắc chắn là Vương Thụy, nhi tử còn lại của Vương Thiệu, vì đang nhậm chức ở bên ngoài nên đã có cơ hội đào tẩu trước khi bị tru di cửu tộc.
Khương Yên bặm môi đảo mắt một vòng, sau đó hạ giọng thì thầm: “Không biết Bành phủ doãn và Hà bổ đầu đã tính toán gì với tên chủ mưu này chưa?”
“Hiện tại chưa biết được kẻ địch có bao nhiêu quân lực, chỉ có thể chờ viện binh từ Lương Châu.” Hà Triết lắc đầu.
“Tiểu nữ có kế này, thỉnh Hà bổ đầu báo lại với Bành phủ doãn xem sao.”
Đôi mắt Hà Triết ánh lên sự tin tưởng, lại có chút nuông chiều ẩn chứa bên trong: “Khương cô nương cứ nói.”
“Trước tiên nói với Lại Nghệ chớ đánh rắn động cỏ. Bên phía Vương Thụy hẳn vẫn còn một đội quân phiến loạn của cha hắn để lại. Tạm thời cứ nói với Lại Nghệ cư xử bình thường. Về phía gia đình của hắn ta, tiểu nữ sẽ dốc lòng cứu chữa, nói hắn ta chớ lo lắng.”
“Được, Bành đại nhân cũng có ý như vậy, cũng đã hứa hẹn với Lại Nghệ sẽ chăm sóc cho những người trong căn nhà đó, nếu trận này thành công, không những thuốc men lương thực được cung cấp đầy đủ cho bọn họ trở về quê hương mà còn có thể thiết lập mối giao hảo giữa thành Liễu Khê và người Bắc hoang.”
Được vậy thì càng tốt, da lông động vật ở vùng núi phía Bắc tương đối quý hiếm, lại dày dặn chắc chắn, cũng chỉ có người Bắc hoang có khả năng săn bắt mới có thể cung cấp. Nếu có thể hỗ trợ lẫn nhau trong việc lưu thông hàng hóa, chỉ có lợi cho hai bên mà không chút hại nào.
Nói là làm, sáng hôm sau, Khương Yên cùng Đại Tráng và Tiểu Đinh cõng mấy sọt dược liệu đi đến căn nhà của Đào nương, gương mặt hớn hở.
“May quá Đào tỷ, nghe nói trong nhà mình có người bệnh, Bành phủ doãn đã đích thân đi đến phủ Dung viên ngoại để mở kho chứa thuốc. Mọi người không cần phải lo lắng nữa rồi.”
“Thật sao, có thuốc rồi ư?” Đào nương vội vàng chạy ra, trên tay còn bế theo Tiểu Đào Hồng hơi sốt nhẹ.
Khương Yên yêu thương đón lấy bé vào lòng, vuốt nhẹ mái tóc tơ mỏng: “Yên tâm, có muội ở đây, sẽ không có chuyện gì xảy ra đâu.”
Đã có kinh nghiệm chăm sóc bệnh nhân trong đợt dịch bệnh ở Vọng Giang, Khương Yên rất nhanh bắt tay vào dọn dẹp khu vực nằm của bệnh nhân.
Cúm mùa không phải căn bệnh nghiêm trọng dẫn đến tử vong, trước đó mấy ngày bọn họ cũng đã uống thuốc cầm cự, Khương Yên không khó khăn gì để bắt mạch chẩn bệnh, những chén thuốc đen ngòm liên tục được đưa lên.
“Muội là y sư ư?” Đào nương vừa ngạc nhiên vừa mừng rỡ hỏi.
“Muội có học qua, nhưng không treo biển hành nghề.”
Đào nương gật đầu, lại càng thêm trân trọng đối phương bội phần.
Truyện thuộc về Đây Là Một Con Mèo Sữa, truyện chỉ được đăng tải bản phù hợp trên MonkeyD và bản đầy đủ tại page Ổ Mèo Mụp Sữa, nghiêm cấm reup nếu không có sự đồng ý của tác giả. Chúc mọi người đọc truyện chính chủ vui vẻ.
Phía sân sau, Lại Nghệ cùng mấy chiến binh đã quay trở về, trên người được băng bó cẩn thận nhưng vết thương không hề nghiêm trọng.
Hắn ta đứng khoang tay, nửa thân hình cao bằng cột nhà đang khuỵu chân dựa vào cánh cửa lung lay sắp đổ.
Đôi mắt xám chăm chú vào bóng lưng nhỏ bé đang tất bật giữa nhà.
Nữ nhân Bắc hoang sống trên núi tuyết và làm bạn với thảo nguyên từ nhỏ. Họ có thể cưỡi ngựa b.ắ.n cung tài giỏi không kém nam nhân trong tộc, Lại Nghệ đã thấy qua vô số lần.
Nhưng hắn ta chưa bao giờ coi trọng.
Trong mắt Lại Nghệ, những cô gái này có làm gì đi nữa cũng không thể nào bằng một góc nam tử Bắc hoang, cuối cùng chỉ là những trò mèo vặt vãnh.
Nhưng sau khi song phương đối mặt với Khương Yên một đêm qua, Lại Nghệ lại có chút rung động khó hiểu.
Nhìn mà xem, vóc người thì nhỏ bé, gương mặt còn chưa bằng một bàn tay của hắn ta, xương cốt mềm yếu như vậy, dùng sức vặn một cái cũng có thể bẻ gãy.
Vậy mà tại sao nữ nhân này lại có thể tỏa ra một luồng sức mạnh phi thường đến mức có thể đàn áp chiến binh mạnh nhất trong bộ tộc, người đã ba năm liền săn được sói tuyết đầu đàn trong thời gian nhanh nhất.
Lại Nghệ thật sự không hiểu.
Hôm nay, đứng tại nơi này, nhìn nàng nhanh nhẹn hoạt bát nâng từng người lên, lau rửa sạch sẽ, lại điềm đạm đáng yêu động viên mọi người mà không hề tỏ ra ra sợ hãi hay chê bôi.
Dù gì bọn họ đều là người xa lạ, thậm chí có thể coi là kẻ thù, sao nàng lại có thể hết lòng hết dạ như vậy chứ nhỉ?
Trái tim trong lồng n.g.ự.c hắn ta đập bình bịch từng tiếng rõ ràng, lại vì nụ cười của nàng mà hẫng một nhịp.
Không được, không thể chìm đắm trong cảm giác này quá lâu, bây giờ Lại Nghệ còn có việc quan trọng phải làm.
Hắn ta bặm môi, phất tay ra hiệu, nhóm nam tử Bắc hoang lại âm thầm rời đi.
Một lần này Lại Nghệ quay trở lại lán trại ở trấn Quan Lạn, mọi người bên phía Bành phủ doãn và Hà Triết ngay lập tức bài binh bố trận.
Đây mới chỉ là bước đầu để ổn định trật tự của hai bên.
Cuộc chiến quan trọng hơn vẫn còn ở trước mặt.
Mà kẻ địch này còn gian xảo hơn bọn họ tưởng tượng rất nhiều lần.