Trọng Sinh Cự Tuyệt Trở Thành Bình Phong Của Nam Phụ - Chương 42
Cập nhật lúc: 2024-07-27 21:21:16
Lượt xem: 1,037
Khương Yên thấm đẫm mồ hôi, cảm giác mệt mỏi khủng khiếp đến mức không thể thở được bên cạnh sự đau xót trên toàn bộ cơ thể.
Nàng không còn sức để động dù là một ngón tay, chỉ đành mặc kệ Cơ Trường Uyên dịu dàng bế mình lên đặt ngồi trên đùi hắn và ôm vào trong ngực.
Đã đến nước này, Khương Yên cũng không câu nệ, nàng cần hồi sức thật nhanh để rời khỏi chỗ này, nếu không muốn gây thêm bất kỳ hứng thú cho một tên đang điên cuồng với dục vọng hoan ái.
Cơ Trường Uyên không nghĩ mọi thứ lại tuyệt vời như thế, chưa bao giờ hắn cảm thấy thỏa mãn đến tận cùng giống như lúc này, kể cả khi hắn được phong làm Thái tử, hay chạy băng băng trên con hãn huyết bảo mã lừng danh giữa trường săn b.ắ.n của hoàng cung.
Thậm chí khi hắn vung đao c.h.é.m c.h.ế.t những kẻ khiến hắn ngứa mắt, nhìn bọn chúng nằm co giật trong cơn hấp hối trên một vũng m.á.u đặc sệt.
Cảm giác cũng không thể khoan khoái đến mức này.
“Không tệ, Tiểu Yên Tử à, ngươi khiến cho Cô thật bất ngờ.”
Cơ Trường Uyên dịu dàng vuốt tóc mai rơi trên má Khương Yên, sau đó cúi đầu thủ thỉ bên tai nàng như tình lang đầy lưu luyến.
Mà Khương Yên đã chẳng còn tinh thần và sức lực để chống trả, nàng chỉ có thể để mặc đối phương ôm ấp yêu thương mình.
Nhìn qua trông hai người như thể một đôi tình lữ vừa qua cơn mặn nồng ân ái.
Hình ảnh này đập vào mắt không khỏi khiến nhiều người kinh hoàng.
“A a a a a a a…!!!”
Ngoài sảnh vang lên tiếng hét chói tai của nữ tử ngay lập tức cắt ngang cơn hứng khởi của đôi nam nữ đang triền miên.
Cơ Trường Uyên cau mày, thân thủ nhanh nhẹn kéo áo choàng lên che chắn cho Khương Yên đang lõa thể nằm xuống trường kỷ.
Cánh tay vung lên, để lộ một khe hở của cơ quan phía dưới mặt bàn.
Lưỡi kiếm mỏng bay vút ra, đ.â.m phập vào bóng người lảo đảo trước mặt.
Máu b.ắ.n ra, rơi xuống sàn, theo sau là tiếng hô đau đớn và âm thanh khuỵu gối.
“Không…!!!”
Giọng nói này Khương Yên nhận ra.
Là của Tử Kiều và Hoàng Oánh.
Ngay trước cửa tiền sảnh của Tĩnh Tâm Trai là hai nữ tử đang ngã ngồi ra đất.
Một người là Hoàng Oánh trên vai còn cắm thanh nhuyễn kiếm, m.á.u thấm ướt cả một bên tay áo.
Người còn lại là Tử Kiều một thân áo tím lộng lẫy, đầu đeo trâm vàng, mặt cắt không còn giọt máu.
Đằng sau là Cao Dục và hai người Tiểu Thuận Tử cùng Tiểu Đức Tử đang thong thả đi vào.
“Nô tài làm việc tắc trách, không kịp thời ngăn cản người xâm nhập, xin Thái tử điện hạ thứ tội.”
Truyện thuộc về Đây Là Một Con Mèo Sữa, truyện chỉ được đăng tải bản phù hợp trên MonkeyD và bản đầy đủ tại page Ổ Mèo Mụp Sữa, nghiêm cấm reup nếu không có sự đồng ý của tác giả. Chúc các bạn đọc truyện chính chủ vui vẻ.
Cơ Trường Uyên để trần nửa thân trên, phía dưới chỉ cột lỏng lẻo bằng ngoại bào đã nhăn nhúm, thân hình cao lớn sừng sững đi đến gần đám người đang quỳ trước mặt.
Tiếng gió vang lên đi kèm theo âm thanh gãy xương, Hoàng Oánh bị một chưởng phong của Cơ Trường Uyên đánh bay ra giữa sân vườn, trong miệng ọc ra một búng máu.
“Điện hạ tha mạng, điện hạ tha mạng!!!”
Trong ngoài Tĩnh Tâm Trai vang lên tiếng cầu xin thống thiết của nữ tử.
Hoàng Oánh chỉ còn chút hơi thở mỏng manh như sương khói vẫn đang ra sức khóc lóc.
Mà Tử Kiều ngồi bên cạnh gương mặt vẫn trắng bệch như cũ, từ đầu đến cuối không thể phát ra bất kỳ âm thanh nào ngoại trừ biểu cảm suy sụp và ai oán.
“Không có lệnh của Cô lại dám tự ý xông vào, đúng là muốn tìm đường c.h.ế.t mà.”
Hoàng Oánh miệng còn ngậm m.á.u ra sức lắc đầu: “Nô tỳ không dám, là… là Tử Kiều tỳ tỷ có việc muốn xin cầu kiến, không biết… không biết là…!!!”
Nói đến đây, nàng ta ấp úng không biết dùng từ ngữ gì để miêu tả, cuối cùng cụp mắt, sợ hãi khóc nấc lên.
“Hừ, hôm nay Cô có chuyện vui, không muốn tay vấy máu, lập tức lôi hai người này xuống đánh mười đại trượng, cấm túc một tháng.”
Tiếng la hét vang lên đứt đoạn rồi từ từ tắt lịm.
Cơ Trường Uyên sảng khoái quay trở lại tiền viện, thấy Khương Yên đã trang phục gọn gàng, vẻ mặt như thản nhiên như không đang đứng cúi đầu chờ đợi.
Hắn có chút nhịn không được mà chau mày lại, trong lòng không khỏi dâng lên sự khó chịu bực bội.
Bình thường nữ tử sau khi trải qua việc bị cưỡng ép không một nháo hai thắt cổ thì cũng phải khóc lóc đến thảm thương đến không muốn sống.
Vậy mà Khương Yên có thể bình tĩnh đứng trước mặt hắn như vậy khiến Cơ Trường Uyên có hơi tức giận.
Hay là lại đè nàng xuống làm thêm một lần nữa.
Cơ Trường Uyên mơ hồ nhận ra hắn cực kỳ thích thú khi đặt Khương Yên dưới thân rồi dày vò đến mức nàng nức nở cầu xin hắn.
Điểm này có chút biến thái.
Cơ Trường Uyên còn đang trầm ngâm đánh giá một vòng, Khương Yên đã mở miệng nói.
“Điện… điện hạ, nô tỳ… xin phép cáo lui.”
Âm thanh khàn đặc, thực sự là nói không ra hơi.
Nếu soi kỹ còn có thể thấy hai đầu gối của nàng đang run rẩy dưới lớp váy dài.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/trong-sinh-cu-tuyet-tro-thanh-binh-phong-cua-nam-phu/chuong-42.html.]
Cơn bực tức trong lòng Cơ Trường Uyên đột nhiên bay biến.
Tình trạng của Khương Yên thật sự thê thảm hơn rất nhiều so với vẻ ngoài đoan trang của mình.
“Tiểu Yên Tử hôm nay hầu hạ Cô khá tốt, ban kiệu đi.”
Cơ Trường Uyên mân môi, nửa bên miệng nhếch lên ranh mãnh, lời nói ra tràn đầy sự đắc ý.
Truyện thuộc về nhà Ổ Mèo Mụp Sữa và được đăng tải trên page cùng với MonkeyD, vui lòng đọc truyện tại trang chính chủ.
Tiểu Thuận Tử và Tiểu Đức Tử mím môi nhìn nhau, cả hai đều biết chuyện gì đã xảy ra bên trong tiền viện lúc nãy, trong lòng không nhịn được thở dài, đôi chân nhanh nhẹn tiến lên dìu Khương Yên đang khập khiễng lảo đảo lên một cỗ kiệu nhỏ để tiễn nàng về tây viện Cẩm An Đường.
Sau ngày hôm nay, không biết hai người bọn họ nên xưng hô thế nào với tiểu cô nương này đây.
Nàng sẽ leo lên được cành cao, trở thành tiểu chủ hay chỉ là một đêm hoang đường rồi bị chôn vùi trong hoang viện của Đông Cung.
Không ai biết trước được điều gì.
Mọi người đã rời đi hết, Tĩnh Tâm Trai trở lại dáng vẻ im lặng vốn có của nó, Cao Dục mới giũ tay áo, chậm rãi đi theo Cơ Trường Uyên vào trong tiền viện.
“Chuyện ngày hôm nay, điện hạ định sẽ sắp xếp thế nào?”
Cơ Trường Uyên chống cằm, đầu lưỡi quét qua một vòng khoang miệng như muốn tưởng nhớ đến hương vị vừa trải qua, cuối cùng uể oải nói: “Bùi Lẫm là tên đầu gỗ, không để hắn ta tự đ.â.m vào tường thì không chịu quay trở ra đâu. Sắp xếp cho Khương Yên tự mình nói chuyện với hắn ta một lần, miễn sao không ảnh hưởng đến đại cuộc mà Cô đang bày bố, còn lại để cho hai người đó tự giải quyết với nhau.”
Cao Dục gật đầu nhận mệnh, sau đó lại không nhịn được ngẩng lên dè dặt hỏi: “Về phía Tiểu Yên, người có định…?”
Cơ Trường Uyên gảy ngón tay, thờ ơ đáp: “Đợi Thẩm Thiên Nhược nhập Đông Cung thì cho Khương Yên đi theo coi như là nha hoàn hồi môn đi, với xuất thân của nàng ấy cũng chỉ có thể làm thị thiếp mà thôi, cùng hầu hạ một phu quân với chủ tử cũ đã là quá may mắn cho nàng ấy rồi, sau này khi Cô đã ngồi vững ngai vàng thì ban cho phân vị quý nhân cũng coi như nửa đời sau sống trong vinh sủng.”
Cao Dục hơi giật giật mắt trái, cảm thấy Khương Yên không phải là người dễ dàng chấp nhận số phận để người khác an bài.
Nhưng giờ đây nàng đã rơi vào tay nam nhân nắm giữ quyền lực tối thượng nhất Đại Cơ này, làm sao có thể chạy thoát.
Nghĩ đến đây Cao Dục khó nén nổi sự thương hại.
Truyện thuộc về Đây Là Một Con Mèo Sữa, truyện chỉ được đăng tải bản phù hợp trên MonkeyD và bản đầy đủ tại page Ổ Mèo Mụp Sữa, nghiêm cấm reup nếu không có sự đồng ý của tác giả. Chúc các bạn đọc truyện chính chủ vui vẻ.
Từ sau khi ngửi được mùi ám muội giữa Bùi Lẫm và Khương Yên, Cơ Trường Uyên đã cho ám vệ âm thầm theo dõi.
Chuyện Bùi Lẫm đích thân đến phủ Thái tử cầu gặp Khương Yên rất nhanh chóng đến tai Cơ Trường Uyên.
Đích thân hắn ra lệnh cho Cao Dục đưa Khương Yên đến trước mặt Bùi Lẫm, hắn muốn nghe xem hai người này sẽ nói những gì.
Chỉ là không ngờ Bùi Lẫm lại dùng tư thái hèn mọn như vậy để cầu xin Khương Yên gả cho mình.
Cao Dục không dám nhớ đến dáng vẻ âm trầm đến cực điểm, như diêm vương dưới địa ngục a tỳ của Cơ Trường Uyên khi ấy.
Nghe nói chén trà sứ men xanh bị bóp nát ngay lập tức trong lòng bàn tay mặc dù lúc đó vẫn còn trong buổi tiệc chúc mừng Thái tử chọn được thê hiền khiến Hoàng hậu sợ hãi.
Sự kiện kia xảy ra chắc chắn là không thể tránh khỏi, Khương Yên định sẵn phải rơi vào trong ma trảo của Cơ Trường Uyên.
Có điều Cao Dục không nghĩ là chủ tử của ông còn có thể bày ra một màn hiểm độc như vậy với Khương Yên.
Nếu chuyện không có ai biết, Khương Yên còn có thể giả bộ như không có gì mà ngẩng cao đầu sống ở Đông Cung.
Cố tình Cơ Trường Uyên lại sắp xếp cho Hoàng Oánh và Tử Kiều xâm nhập vào tiền viện, chứng kiến hết thảy cảnh tượng giao hoan của hai người họ.
Với kiểu quá tự mãn về bản thân như Tử Kiều, làm sao có thể chấp nhận được mình bị Khương Yên qua mặt được chứ.
Cho dù có lệnh cấm của Cơ Trường Uyên, khi sự đố kỵ càng ngày càng dâng cao và ăn mòn lý trí, Tử Kiều chắc chắn sẽ dùng tất cả mọi phương thức để bôi nhọ Khương Yên hòng lấy lại vị thế của mình ở Đông Cung.
Khương Yên một mặt phải trốn tránh sự truy đuổi của Bùi Lẫm, mặt khác lại bị mọi người xì xầm bàn tán, thậm chí là cô lập sau lưng, không chóng thì chầy chỉ có thể lùi vào trong lòng Cơ Trường Uyên để tìm một điểm tựa an toàn.
Cơ Trường Uyên đã tính toán rất kỹ lưỡng, một khi đã ra tay đảm bảo Khương Yên không có đường lui.
Đó là phong thái của một kẻ mạnh hưởng thụ cảm giác đi săn thuần túy.
Nhìn con mồi từ từ rơi vào bẫy, giãy dụa, chống cự rồi thoi thóp đến mức buông xuôi, yếu ớt nhìn hắn bằng ánh mắt của đấng cứu rỗi, mong hắn có thể đưa một cánh tay kéo nàng khỏi hố lửa.
Cuối cùng chỉ có thể dựa vào hắn, tôn sùng hắn, mãi mãi không thể xa rời hắn.
Cao Dục tặc lưỡi, xui xẻo thay cho một tiểu cô nương ngoan ngoãn như Khương Yên khi bị Cơ Trường Uyên nhìn trúng.
Một khi Cơ Trường Uyên đã nhắm đến người nào, không có khả năng để họ thoát thân.
Giờ đây ông chỉ cầu mong Khương Yên có thể kéo dài sự hứng thú trong Cơ Trường Uyên lâu một chút, cho đến khi vị đại tôn phật này nổi lòng từ bi ban cho nàng một danh phận trong hậu cung giai lệ của hắn.
Như vậy cũng coi như cuộc đời Khương Yên yên ấm an ổn trong chiếc lồng son mà hắn đã tạo ra.
“Nếu không còn việc gì nữa thì nô tài xin cáo lui.”
Cao Dục ngẩn người suy nghĩ một lúc, cho đến khi ánh mắt sắc bén của Cơ Trường Uyên b.ắ.n đến mới biết mình thất thố, vội vàng khom lưng hành lễ.
“Ngoài chén canh kia thì cho người mang một ít cao bôi trị thương ngoài da qua Cẩm An Đường, thêm vài khúc vải thượng hạng và mấy món trang sức quý, nói là Cô ban thưởng.”
Câu này nói ra, Cao Dục hiển nhiên biết là dành cho ai.
Cơ Trường Uyên bóp trán, lững thững xoay lưng đi vào tẩm phòng.
“Sắp xếp cho hai người bọn họ gặp nhau lần nữa đi.”
Một lời rơi xuống, bóng dáng cũng khuất sau bức bình phong tứ quý bốn mùa.
Cao Dục lĩnh mệnh rời đi, những món trân phẩm ngay lập tức rào rào đưa đến tây viện Cẩm An Đường như nước chảy xuôi dòng.
Có thể thấy vị thế của một vài người đã thay đổi.
Đông Cung những ngày sắp tới sẽ náo loạn lắm đây.