TRỌNG SINH CHỨC VƯƠNG PHI BỊ ÉP NHẬN - Chương 9

Cập nhật lúc: 2025-02-03 15:12:47
Lượt xem: 222

Người này nhảy từ trên cao xuống mà không hề hấn gì khiến mấy người xung quanh có chút ngây ra. Diệp thị thấy hắn rõ ràng đến đây vì Ngụy La, theo bản năng ôm Ngụy La càng chặt hơn: “Ngươi là ai?”

Chuyện Ngụy La xuống xe ngựa mua mặt nạ, nàng chưa nói với Diệp thị, mà bản thân Diệp thị cũng không biết có khúc nhạc đệm như vậy, càng không biết Ngụy La cắn tay Triệu Giới.

Nhưng Chu Cảnh biết, hắn một đường đi theo xe ngựa của Phủ Anh Quốc Công tới Hộ Quốc tự, vốn dĩ là muốn tìm cơ hội giáo huấn tiểu nha đầu này một chút. Nói hắn ỷ lớn h.i.ế.p bé, bụng dạ hẹp hòi cũng được, dù sao hắn cũng không thể để mặc đứa nhỏ hung dữ này. Huống gì thân thể ngàn vàng của vương gia nhà hắn sao có thể dễ dàng bị khi dễ như vậy? Chỉ là Chu Cảnh không nghĩ tới sẽ nhìn thấy một màn ngoài ý liệu như vậy.

Chu Cảnh ở sau căn nhà gỗ nghe thấy đoạn đối thoại của Đỗ thị và phu thê Ngô Chu. Hóa ra tiểu nha đầu này không có quý giá như bề ngoài, nàng có một kế mẫu lòng dạ độc ác, trăm phương ngàn kế muốn bán nàng cho người khác.

Độc nhất là lòng dạ đàn bà. Câu này thật sự một chút cũng không sai.

Hắn mặc dù cảm thấy tiểu nha đầu này thật đáng thương, nhưng cũng không tính rút đao tương trợ, vốn dĩ chỉ muốn thờ ơ lạnh nhạt ngồi xem. Chẳng qua, nữ hài này thật sự khiến người ta bất ngờ.

Trâm cài sắc bén như vậy đ.â.m xuống, vậy mà nàng ta ngay cả chớp mắt một cái cũng không có.

Chu Cảnh cảm thấy hứng thú, ngồi xổm trên cây xem xét một hồi, rốt cuộc cũng không nhịn được mà nhảy xuống.

Diệp thị cho rằng người này cùng phe với Đỗ thị, bà cảnh giác lui về sau hai bước: “Ta nói cho ngươi biết, chỉ cần ta còn sống, các ngươi đừng hòng đụng tới một cọng tóc của tiểu thư!”.

Ngụy La bị lời này cảm động, cái đầu nhỏ chôn ở cổ Diệp thị yếu đuối kêu một tiếng: “Phó mẫu!”. Ngụy La coi như không nhìn thấy Chu Cảnh, cũng không thèm để ý hắn ta, giống như căn bản không biết người đó là ai.

Lúc đầu nàng quả thật cố ý trêu chọc Triệu Giới, mục đích là vì muốn lừa bọn họ tới đây, thời khắc mấu chốt còn có chỗ dùng tới. Có điều bây giờ thì không cần nữa, cho dù Chu Cảnh không xuất hiện, nàng cũng có thể tự mình đối phó với Đỗ thị.

Vô duyên vô cớ xuất hiện một người, hơn nữa có vẻ có võ công cao cường. Đỗ thị lại thấy hắn ta và Ngụy La có vẻ biết nhau, còn tưởng rằng đó là thị vệ do Ngụy Côn phái tới. Phủ Anh Quốc Công có thị vệ của mình, hơn nữa mỗi phòng đều sẽ có vài người bảo hộ, Đỗ thị nghĩ như vậy cũng không có gì kỳ quái. Bà ta nghiêm mặt, nghiêm giọng hỏi: “Ngươi là người phương nào?”

Chu Cảnh là người thô tục, không thích những lễ phi phiền phức kia. Hắn nghe Đỗ thị hỏi cũng chỉ nhếch miệng cười một tiếng: “Không là ai hết! Chỉ là muốn mượn tiểu thư của mấy người đi một chuyến!”

Đỗ thị cảnh giác: “Đi đâu?”

Bà ta không thể không nghi ngờ, bởi vì nếu người này thật sự do Ngụy Côn phái tới, hắn đưa Ngụy La bình an về phủ Anh Quốc Công, Ngụy La chắc chắn sẽ ở trước mặt Ngụy Côn tố cáo bà ta; bà ta nếu bị đoạt mất tiên cơ thì cái gì cũng không thể nói rõ. Không được, không thể để hắn mang Ngụy La đi! Nhớ tới cái này, ánh mắt Đỗ thị lạnh xuống:”A La là ta mang ra ngoài, tất nhiên sẽ tự mình đưa nàng về, ngươi là ai chứ?” Nói xong, Đỗ thị quay đầu lại nhìn A La, trong nháy mắt trở nên thân thiết: “A La, lúc nãy có phải làm con sợ rồi không? Con đừng hiểu lầm, phu nhân này không phải muốn tổn thương con, chỉ là thấy con xinh đem nên mới muốn ôm một cái thôi…”.

Chỉ cần lưu lại Ngụy La, Đỗ thị không tin bà ta không tìm được cơ hội trừ bỏ nàng!

Thê tử của Ngô Chu – Vương thị nghe vậy cũng phụ họa theo: “Đúng vậy, chỉ là hiểu lầm, hiểu lầm thôi! Phu thê chúng tôi vốn dĩ săn b.ắ.n ở trên núi, ngẫu nhiên được phu nhân của quý phủ cứu về một mạng, nay muốn báo ân. Không ngờ lại thấy vị tiểu thư này thật khả ái, nhịn không được mới muốn ôm một cái, không ngờ tiểu thư lại đem mặt phu quân tôi làm thành như vậy…. Vết thương sâu như vậy, về sao chúng tôi biết phải làm sao đây!” Vương thị nói xong liền nằm sấp trên người Ngô Chu khóc rống lên.

Lời nói này trăm ngàn chỗ hở, chỉ cần là người có đầu óc, vừa nghe liền thấy sơ hở.

Đỗ thị vốn là phu nhân nhà quyền thế, căn bản không thể qua lại với thợ săn, người này tự bịa ra thân phận như vậy thật đáng khinh. Lại nhìn thân thể gầy yếu của Ngô Chu, chỗ nào thì giống thợ săn chứ? Chỉ sợ chưa bắt được con mồi cả mạng cũng đi tong rồi!

Kim Lũ nghe vậy vô cùng tức giận, là chính nàng ấy nghe được Đỗ thị và mấy tên buôn người này nói chuyện. Bây giờ bọn họ lại thông đồng, lật mặt liền không nhận, đúng là không biết xấu hổ! Nàng nói: “Lúc nãy phu nhân không có nói như vậy, ngài rõ ràng nói muốn bán tiểu thư cho hai người này, còn muốn dùng mê dược làm bọn nô tỳ ngất xỉu… Ngài làm việc như vậy, không sợ lão gia biết sao?”

Đỗ thị âm thầm siết chặt tay, móng tay nhuộm hoa bóng nước khảm sâu vào trong da thịt. Trong lòng bà ta hận Kim Lũ vô cùng, nhưng ngoài mặt vẫn phải giả bộ phẫn nộ: “Nói hươu nói vượn! Ta nói những lời vô liêm sĩ đó khi nào?”

Kim Lũ đứng lên, hai mắt đỏ bừng: “Rõ ràng nô tỳ nghe thấy…”.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/trong-sinh-chuc-vuong-phi-bi-ep-nhan/chuong-9.html.]

Hai người tranh chấp căng thẳng, ai cũng không chịu nhường ai. Chu Cảnh thầm nghĩ vị phu nhân này cũng thật biết mở mắt mà nói dối, không chỉ nha hoàn nghe thấy, hắn cũng nghe thấy như vậy, mà hộp mê dược kia, phỏng chừng vẫn ở trên người Ngô Chu hoặc Vương thị. Đáng tiếc, Chu Cảnh hắn đối với việc nữ nhân cãi nhau không thấy hứng thú, mục đích của hắn là cướp đi Ngụy La. Thừa dịp Đỗ thị không để ý, Chu Cảnh nghiêng người, phi nhanh tới trước mặt bà, một tay cướp đi vị tiểu thư trong lòng Diệp thị, rồi tung người nhảy lên cành cây cao, nhảy nhảy mấy cái liền biến mất không thấy đâu.

Diệp thị hốt hoảng la to:”Tiểu thư –“.

*** *** ***

Chu Cảnh ôm Ngụy La chạy tới chân núi mới dừng lại. Hắn đem Ngụy La thả xuống đất, ôm cổ thở dài: “Nha đầu này xuống tay cũng thật ác…” Trên cổ hắn xuất hiện vết thương mới. Lúc nãy hắn ôm Ngụy La đi, tiểu nha đầu này giãy dụa không thoát liền giơ trâm lên đ.â.m vào cổ hắn. May mà hắn ngăn lại được, cây trâm chỉ xẹt qua da, nếu bị đ.â.m trúng ngay cổ họng, chỉ sợ cái mạng này của hắn đã phải bỏ lại ở nơi này!

Thật không biết tiểu cô nương này đã xảy ra chuyện gì? Đứa nhỏ sáu tuổi bình thường đều vùi vào trong lòng mẫu thân mà làm nũng, nha đầu này thì ngược lại, chính là một tiểu sói hoang, hết làm người này bị thương đến người kia bị thương.

Nếu không phải Chu Cảnh muốn đem nàng về cho Triệu Giới xử phát, hắn sẽ ném nàng ở trong này, không thèm bận tâm!

Ngụy La nắm chặt cây trâm, ngẩng đầu nhìn Chu Cảnh: “Phó mẫu và nha hoàn của ta còn ở đó, ngươi muốn mang ta đi đâu?”

Tuấn mã đỏ thẫm được buộc bên cái cây ở bìa rừng, Chu Cảnh không trả lời câu hỏi của nàng, cởi dây buộc, nhấc nàng lên yên ngựa. “Đi đâu? Đương nhiên là gặp Gia chúng ta rồi. Ngươi vừa rồi dùng răng nào cắn Gia, lát nữa Gia liền nhổ đi cái răng đấy!”

Hắn hù dọa Ngụy La một chút, nhưng mà có khi cũng thành thật cũng nên. Chỉ có điều phải nhìn xem vương gia có gật đầu hay không.

Ngụy La nghe vậy lập tức che miệng, nhút nhát sợ hãi nhìn Chu Cảnh.

Chu Cảnh nhếch miệng cười nhạo. Lúc này mới biết sợ sao, vừa rồi còn làm gì chứ? Cắn ác như vậy, cũng không nghĩ xem vương gia bọn họ đau đến thế nào!

Chu Cảnh cố ý dọa nàng, cũng không an ủi lời nào, nắm chặt dây cương kêu “giá” một tiếng, ngựa phi nhanh về phía trước.

Hộ Quốc tự cách Thịnh Kinh không xa, cưỡi ngựa khoảng một khắc là tới. Chu Cảnh tính trực tiếp mang nàng về Tĩnh Vương phủ, để vương gia dạy dỗ nàng một phen, để coi sau này còn dám tùy tiện cắn người không.

Càng đi Chu Cảnh càng cảm thấy không thích hợp, người đi đường đều nhìn hắn, chỉ trỏ, lại lắc đầu. Hắn thật buồn bực, đi một đoạn đường vẫn không hiểu chuyện gì, sau đó liền nghe được tiếng nức nở vô cùng nhỏ. Chu Cảnh cúi đầu nhìn, tiểu nha đầu nước mắt ròng ròng, chính là đang khóc!

Chu Cảnh nhanh chóng xuống ngựa, nhịn không được mắng một câu thô tục. Cả đường đi tiểu nha đầu này đều yên lặng không nhúc nhích, hắn còn tưởng nàng ngoan ngoãn rồi, không nghĩ là đang lén lút khóc. Ánh mắt của Ngụy La vốn dĩ xinh đẹp, khóc lên lại giống viên trân châu đen bóng vừa được gột rửa, vừa sáng ngời vừa khiến người ta thương tiếc.

Khó trách người qua đường đều dùng loại ánh mắt kia nhìn hắn, chẳng lẽ cho rằng hắn đi buôn người sao?

Chu Cảnh đau đầu, thà rằng nàng giữ nguyên bộ dạng hung ác lúc nãy, cố tình bây giờ lại im lặng khóc, thật sự khiến hắn không chống đỡ được: “Sao bỗng nhiên lại khóc?”

Ngụy La lau nước mắt, ngóng trông nhìn Chu Cảnh: “Muội không phải cố ý cắn người… Là kế mẫu muốn bán muội đi, muội không muốn bị bán… Muội muốn cầu cứu với cá người. Nhưng nếu kế mẫu biết được nhất định sẽ không bỏ qua cho muội, nên mới nghĩ ra cách này…”.

Hóa ra là có khổ tâm sao?

Chu Cảnh nghẹn họng, trừng nàng, không nói được lời nào.

Ngụy La khóc lóc càng thương tâm hơn, gương mặt nhỏ nhắn đầy nước mắt. Nàng và mấy hài tử khác không giống nhau, mấy đứa nhỏ khác xong lên thì nước mắt nước mũi giàn dụa, không còn chút hình tượng nào, tiểu nha đầu này lúc khóc rất im lặng, nước mắt rơi xuống từng giọt, từng giọt khiến cho người khác cũng cảm thấy chua xót: “Thật xin lỗi… Huynh đừng tức giận, sau này muội sẽ không cắn người nữa… Huynh đưa muội về nhà được không?”

Loading...