TRỌNG SINH CHỨC VƯƠNG PHI BỊ ÉP NHẬN - Chương 78

Cập nhật lúc: 2025-02-10 11:20:36
Lượt xem: 112

Ngày hôm đó nha hoàn dẫn Bạch Lam đi gặp Ngụy La, nàng đang ở Tứ phòng Mai Viên.

Ngụy Thường Di đã được tám tháng, đúng độ tuổi bò loạn khắp nơi. Tần Thị lo lắng hắn đụng đồ, kêu hạ nhân đem góc cạnh của bàn ghế trong phòng bọc lại bằng vải bông, để hắn không bị thương. Lúc Bạch Lam đến cửa chính phòng, vừa hay nhìn thấy một tiểu anh hài nằm trên người Ngụy La, gào khóc hướng mặt Ngụy La gặm cắn.

Ngụy La bị hắn gặm khiến mặt toàn nước miếng, ghét bỏ “Y” một tiếng, lại không đẩy đứa nhỏ ra, mà phồng má nói: “Không được cắn!”

Ngụy Thường Di cười khanh khách, căn bản không nghe lời nàng, tiếp tục cúi đầu, nằm trên người nàng hướng mặt nàng gặm cắn.

Ngụy La trợn mắt nhìn hắn, rõ ràng có thể vươn tay đẩy hắn ra, nhưng nàng lại không làm như vậy.

Tần Thị ở bên cạnh chế giễu, vừa cười vừa nói: “Di ca nhi là thích con, đổi lại là người khác hắn cũng không vui đâu. Được rồi A La, con đừng ghét bỏ hắn như vậy”.

Ngụy La từ trên giường la hán đứng lên, tiếp nhận khăn tay Kim Lũ đưa tới: “Tứ bá mẫu không biết, mỗi lần con từ chỗ người về toàn thân đều có mùi sữa cùng mùi nước miếng, phải rửa nhiều lần mới sạch sẽ được”.

Tần Thị nghe xong bật cười, điểm điểm mi tâm nhăn lại của Ngụy La, lời nói thấm thía:”Chờ Di ca nhi trưởng thành, con mới biết đây là chuyện tốt”.

Ngụy La mím môi không nói, không cần chờ Ngụy Thường Di lớn lên, nàng bây giờ biết rõ rồi. Ngụy Thường Di càng lúc càng thân với họ, Đỗ Thị và Ngụy Tranh lại càng lúc càng tuyệt vọng. Một người tuyệt vọng không đáng sợ, không ngừng cho nàng ta hy vọng, lại khiến nàng ta tuyệt vọng mới là đáng sợ nhất.

Tình cảnh của Đỗ Thị bây giờ chính là như vậy. Bà ta bị cấm túc ở Ngân Hạnh Viên, trải qua một phen cầu khẩn khổ sở, cách mỗi hai tháng Ngụy Côn mới cho phép bà ta gặp Ngụy Thường Di một lần. Ngụy Thường Di không thân với bà ta, mỗi lần nhìn thấy hết sức xa lạ, chỉ cần Đỗ Thị lại gần, hắn sẽ khóc lên, khóc đến mức Đỗ Thị không biết làm sao, tim đau như cắt.

Nhưng không ai thông cảm cho bà ta, đều là Đỗ Thị tự làm tự chịu.

Nha hoàn đứng ở trước giường La Hán, bẩm lại: “Tứ phu nhân, Tứ tiểu thư, Bạch Lam cô nương tới đây”.

Nghe vậy, Tần Thị và Ngụy La cùng nhìn về ngưỡng cửa, Bạch Lam đứng ngoài bậc cửa, bất an đến tay cũng không biết để vào đâu, học bộ dáng hành lễ của nha hoàn: “Gặp qua Tứ phu nhân, Tứ tiểu thư…”

Tần Thị ngược lại rất hòa khí, kêu nàng đến trước mặt bà, tỉ mỉ nhìn một lần: “Hoa lụa của Ngũ phòng là do ngươi làm?”

Bạch Lam gật đầu một cái, vẫn không dám nhìn người, nhìn chân giường La Hán đáp: “Bẩm phu nhân, là tiểu nữ”.

Tần Thị gật đầu, tán dương” “Ta thấy hoa lụa làm rất khá. A La nếu đã nhìn trúng ngươi, hẳn là có chỗ hơn người”. Sau cùng, bà liếc mắt nhìn bọn nha hoàn trong phòng: “Trong phòng ta có tổng cộng mười hai nha hoàn, mỗi người hai đóa, ngươi về sau cũng đưa tới cùng đi. Giá tiền giống như Ngũ phòng, hoa làm đa dạng và đẹp mắt chút”.

Bạch Lam không kìm được vui mừng, vội vàng quỳ xuống gật đầu: “Tứ phu nhân yên tâm…”

Bọn nha hoàn trong phòng biết được Tần Thị muốn đưa đồ cho họ, cũng rối rít quỳ xuống tạ thưởng, trong lúc nhất thời khắp phòng đều là thanh âm “Tạ phu nhân”.

Có khoản thu nhập này của Phủ Anh Quốc Công, Bạch Lam liền không cần phải ra chợ bán hoa lụa, cứ mỗi nửa tháng đúng giờ tới Phủ Anh Quốc Công một chuyến liền đủ cho gia đình nàng ta sống qua ngày.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/trong-sinh-chuc-vuong-phi-bi-ep-nhan/chuong-78.html.]

*** *** ***

Kể từ khi không đi Thượng Thư Phòng học tập, A La vẫn theo Tiết tiên sinh và Hàn Thị học tập.

A La thích loay hoay chỗ Hàn Thị, ngẫu nhiên cũng sẽ đòi hỏi ở bà một chút, cầm về chính mình dùng. A La thích đẹp, cũng biết bộ dáng mình đẹp mắt, lại không thấy đủ, còn muốn làm cho mình xinh đẹp hơn nữa. Có một lần nàng nhìn trúng cái bình sứ men xanh khảm bảo thạch trên bàn trang điểm của Hàn Thị, cầm lên hỏi:”Hàn di, đây là gì?”

Trên mặt Hàn Thị có chút không tự nhiên, nhận lấy thứ trong tay nàng, lại để lại trên bàn: “Ngươi còn nhỏ, vật này không thích hợp. Hàn di đưa cho ngươi cái khác”.

Ngụy La càng thêm hiếu kỳ: “Vì sao không thích hợp?”

Hàn Thị che miệng ho khan một tiếng, nhưng quyết tâm không nói cho nàng biết.

Về sau A La mới biết được, hóa ra đó là đồ dùng cho chỗ… của nữ nhân. Không chỉ có thể ngọc thể sinh hương, còn có công hiệu khít khao, khó trách vẻ mặt Hàn Thị lúc ấy lúng túng vô cùng.

Được rồi, bây giờ nàng thật sự còn nhỏ, xác thực không thích hợp dùng. Đợi đến khi lớn hơn một chút, nàng nhất định phải đòi Hàn Thị, có người con gái nào không hy vọng chính mình thật thơm đâu!

Ngày đông qua đi, tuyết rơi như lông ngỗng bay tán loạn, rơi vào mái ngói xanh phủ đá đỏ của Phủ Anh Quốc Công, khiến cảnh trí thêm một phen kiều diễm. Ngày hôm sau Ngụy La tỉnh lại, trong nội viện đã có một tầng tuyết trắng bao phủ, vài nha hoàn ở trong viện quét tuyết, Ngụy La khoác áo lông cừu và hồ ly, cầm lấy hỏa lò hỏi: “Tháng này Bạch Lam còn chưa đưa hoa lụa sao?”

Kim Lũ bưng tới một chén trà hoa hồng, gật đầu nói: “Tháng này đã mùng bảy, như bình thường thì mùng một đã tới rồi. Chỉ sợ trong nhà có việc nên trễ nãi”.

Trong nhà có việc… Ngoại trừ nhi tử đã c.h.ế.t kia của Lâm Tuệ Liên, còn có thể có việc gì? Chẳng lẽ đêm Bạch Lam tròn mười lăm tuổi, bị buộc cùng con bọn họ kết âm hôn?

Ngụy La càng nghĩ càng cảm thấy không phải không thể xảy ra, nàng có tâm muốn nghe một chút chuyện ở Long Thủ Thôn, không biết làm thế nào khi Long Thủ Thôn cách Thành Thịnh Kinh quá xa, huống chi không thể đưa ra lý do hợp lý, tùy tiện hỏi thăm chỉ khiến người khác hoài nghi. Ngụy La nhẫn nại tính dời lại nửa tháng, Bạch Lam vẫn không tới.

Một ngày kia, tuyết mới rơi một hồi, Phủ Anh Quốc Công phủ một màu trắng xóa, hạt sương còn vương, hoa quỳnh trong suốt. Nghe hạ nhân ở tiền viện nói, hôm nay Tĩnh Vương tới bái phỏng Anh Quốc Công, giữa hai người có chuyện quan trọng cần thương lượng, hiện đang ở tiền viện đánh cờ nói chuyện.

Ngụy La biết được, cân nhắc hết lần này tới lần khác, đứng lên đi tới tiền viện.

Hiện tại nàng không thể xin ai giúp đỡ, Triệu Giới biết rõ bản tính của nàng, nàng không sợ để hắn biết nhiều chuyện. Chỉ cần nàng che giấu chuyện trọng sinh lần này, cái khác đều có thể tìm được lý do hợp lý để giải thích.

Đến cửa phòng hai người đánh cờ, cửa lăng hoa đóng chặt, người bên trong chắc còn đang nói chuyện. Nàng không đi vào, liền đứng ở hành lang lẳng lặng chờ, Kim Lũ nhiều lần khuyên nàng trở về, lo lắng nàng bị lạnh, có điều đều bị Ngụy La kiên định lắc đầu.

Ước chừng qua một nén nhang, trong phòng rốt cuộc có động tĩnh.

Triệu Giới đẩy tấm bình phong ra, liền nhìn thấy cách đó không xa một tiểu cô nương khoác áo len lông cừu đỏ thẫm thêu hoa tường vi, tiểu cô nương nghiêng đầu, nhìn thấy hắn đi ra, trong mắt lộ ra vẻ vui mừng. Nàng đứng ở bên ngoài quá lâu, gương mặt nhỏ nhắn trắng đến gần như trong suốt, chỉ có chóp mũi hồng hồng, mở ra cánh môi trắng nõn nà gọi hắn: “Đại ca ca”.

Đã một thời gian dài Triệu Giới chưa nhìn thấy nàng, thời gian này hắn bận rộn nhiều thứ, thậm chí không có thời gian nghe Dương Hạo bẩm báo chuyện của nàng. Nàng cao hơn một chút, mặt mày xinh đẹp hơn vài phần, đến gần còn có mùi thơm nhàn nhạt. Chỉ mới có tám tuổi liền đẹp tới không nói nên lời.

Triệu Giới cong môi, đưa tay xoa xoa đỉnh đầu nàng: “Muội đang đợi ta?”

A La ngẩng đầu, bắt lấy tay hắn đang đặt trên đỉnh đầu mình, chỗ cổ tay vẫn có dấu răng gập ghềnh, bây giờ đã nhạt đi nhiều, nhưng vẫn có thể sờ thấy được. Mắt nàng khẽ đảo, hai lúm đồng tiền dịu dàng: “Đại ca ca, ca ca có thể giúp muội đi tới một nơi được không?”

Loading...