TRỌNG SINH CHỨC VƯƠNG PHI BỊ ÉP NHẬN - Chương 70

Cập nhật lúc: 2025-02-07 15:24:52
Lượt xem: 117

Bà ta vừa nói vừa đi lùi ra cửa, phảng phất như lúc nào cũng có thể ôm theo Ngụy Thường Di chạy trốn.

Bà ta vốn dĩ nói với bản thân chỉ cần nhìn một cái là được, bây giờ lại sinh ra tham niệm. Nhìn một cái căn bản không đủ, bà hối hận, muốn ôm Thường Di về chính mình nuôi dưỡng, không muốn giao hắn cho ai hết. Ngụy Thường Di trong lòng Đỗ Thị khóc tới ách giọng, đưa tay muốn tìm Tần Thị, bà ta nhìn thấy liền đau lòng, nhẫn tâm nhấn hai tay đứa nhỏ trở vào, không ngừng nói: “Thường Di, con nhìn cho rõ, nương mới là mẹ ruột của con… Là nương sinh con ra, sinh cả một ngày, sao con phải tìm bà ta?”

Nhưng mà nói những lời này với đứa nhỏ vừa tròn tháng làm sao nó hiểu được? Nó chỉ biết thoải mái hay không thoải mái, sợ hãi hay không sợ hãi, đến tột cùng ai sinh nó ra, điều đó không quan trọng.

Tần Thị dùng ánh mắt liếc nhìn bà tử bên ngoài, Đỗ Thị mới vừa quay người lại, bốn bà tử liền đồng loạt che trước mặt bà, ngăn không cho bà đi ra!

Ngụy Côn đoán được Đỗ Thị sẽ đổi ý, sớm có chuẩn bị, bốn người này chính là để đề phòng.

Bốn bà tử đều là người luyện võ, sức lực lớn vô cùng, hai người trói buộc cánh tay của Đỗ Thị, hai người cướp đi Ngụy Thường Di trong tay bà ta.

Đỗ Thị không thể động đậy, trơ mắt nhìn Thường Di được trả về trong lòng Tần Thị, nước mắt tràn mi, cực kỳ bi thương: “Trả lại cho ta, trả hắn lại…”

Tần Thị ngoan tâm, làm như không nghe thấy, dặn dò mấy bà tử: “Đưa Ngũ phu nhân về Ngân Hạnh Viên, đi đường nhỏ, đừng để người nhìn thấy”. Dừng một chút, lại nói với Đỗ Thị: “Nếu không phải Ngũ đệ muội làm náo loạn, liền có thể vài ngày nhìn hắn một lần. Mà thôi, dù sao cũng đã gặp qua, muội liền an tâm đi. Tỷ được Ngũ thúc đích thân giao phó, nhất định sẽ dưỡng dục Thường Di thật tốt. Tuy con dưới gối của tỷ nhiều, nhưng nhất định sẽ không bạc đãi hắn, điểm này muội đừng lo”.

Tần Thị nói xong, bà tử liền dẫn Đỗ Thị đi.

Trước khi đi ánh mắt Đỗ Thị dừng lại trên người Ngụy Thường Di, nhìn thế nào cũng thấy không đủ. Nhi tử của bà, bà nhìn một trăm lần cũng không đủ, huống gì bà chỉ mới nhìn được một lần!

Nhưng một lần như vậy, lại càng khiến người ta thêm tuyệt vọng.

Ngụy Thường Di nhìn thấy Tần Thị liền nín khóc, thậm chí còn cọ cọ trước n.g.ự.c bà, tư thế thân mật, thật giống mẹ con ruột thịt. Càng làm Đỗ Thị thương tâm là, Ngụy Thường Di nắm c.h.ặ.t đ.ầ.u ngón tay Ngụy La, thần thái an nhiên, hoàn toàn không giống vẻ sợ hãi lúc ở trong lòng bà. Ngụy La đứng ở bên cạnh Tần Thị, nhìn bà mỉm cười, trong nụ cười đó có trào phúng, cũng có đáng tiếc, nhưng lại không có chút thương cảm nào.

Trong lòng Đỗ Thị thương tâm gần chết, trong cổ có chút ngai ngái.

Rõ ràng đã gặp lại còn phải chia lìa, còn không bằng để bà ta đừng thấy. Tư vị này, so với c.h.ế.t còn khó chịu hơn

*** *** ***

Tứ bá mẫu và Bình Viễn Hầu phu nhân ở trong phòng khách nói chuyện, Ngụy La và Lương Ngọc Dung cùng đi ra ngoài, sóng vai đi trên hàng lang nhỏ dẫn ra viện trước.

Hai người đều thấy một màn kia, Lương Ngọc Dung có chút tò mò, vì sao Ngũ phu nhân không thể nuôi dưỡng con mình, lại phải giao cho Tứ phu nhân chăm sóc? Hơn nữa Ngũ phu nhân nhìn qua rất chán nản, trong ấn tượng của nàng, bà ta là một nữ nhân có cái miệng cọp và gan thỏ, không nghĩ mới có mấy ngày ngắn ngũi, liền biến thành bộ dáng này. Có điều đây là chuyện nhà của Ngụy La, nàng ấy phải nhẫn nhịn không hỏi nhiều, từ trong tay áo lấy ra một thứ đưa cho Ngụy La: “A La, xem, đây là túi thơm ca ca ta mua trên đường, huynh ấy mua hai cái, tặng ngươi một cái”.

Đó là một túi thơm thêu kim, bên trong để cánh hoa phơi khô và hương liệu, hương vị trong thuần, mùi thơm dễ chịu. Lương Ngọc Dung vừa lòng nhìn A La treo trên eo, sau đó lùi lại hai bước, hài lòng nói: “Thật là đẹp mắt”.

Ngụy La mỉm cười sờ sờ bên hông mấy cái, nói tiếng cảm ơn.

Nàng ấy lại nói không có gì, tiến lên dắt tay A La: “Chúng ta nhanh tới phía trước thôi, đi trễ thì tiệc đều tàn rồi”.

A La gật đầu, đi theo nàng ra phía trước.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/trong-sinh-chuc-vuong-phi-bi-ep-nhan/chuong-70.html.]

Bên ngoài hành lang có bông tuyết đang rơi, tuyết không lớn, rơi xuống từng chút một, chưa tiếp xúc với mặt đất đã bị tan ra.

Đi không tới hai bước, liền nhìn thấy thân ảnh mặc áo sam bạc ở phía trước, áo trắng hơn tuyết, dáng người cô đơn. Lương Ngọc Dung đột ngột nhìn lại, hướng bên đó nhìn theo: “A La, đây có phải đại ca của ngươi không?”

Ngụy La nhìn theo, đúng là đại ca Ngụy Thường Dẫn. Hắn ngồi một mình dưới tàng cây, nhìn chăm chú về phía trước, không biết đang suy nghĩ cái gì. Bông tuyết sau lưng hắn xoay quanh, một ít rơi xuống đầu hắn, trên vai, vậy mà hắn cũng không vội phủi đi. Ngụy Thường Dẫn cúi thấp đầu, gò má tinh xảo đẹp mắt, giống như một bức tranh sơn thủy tĩnh lặng, không lớn nhưng lại khắc sâu, cảnh đẹp ý vui.

Ngụy La nói phải, còn chưa kịp ngăn cản, Lương Ngọc Dung liền bước nhanh tới đó.

Nàng ấy đi tới trước mặt Ngụy Thường Dẫn, giòn giã gọi một tiếng Đại ca ca, đánh vỡ hình ảnh yên tĩnh vừa rồi.

Ngụy Thường Dẫn hoàn hồn, nghiêng đầu nhìn nàng ấy, mặt mày giãn ra, lộ ra vẻ tươi cười hòa nhã: “Có việc gì sao?”

Gương mặt nhỏ nhắn bị đông lạnh của Lương Ngọc Dung đỏ bừng, chỉ chỉ tóc hắn: “Tuyết rơi, sao huynh lại ngồi chỗ này? Trên đầu huynh toàn là tuyết, tiếp tục như vậy sẽ bị cảm lạnh”. Nàng ấy nói xong liền thấy hắn ngồi xe lăn, gương mặt có phần tỉnh ngộ, lại có chút áy náy nói: “Có phải là vì không có ai đẩy huynh không? Muội giúp huynh nhé, huynh cũng muốn tới tiền viện sao? Vừa vặn muội và A La cũng muốn đi”.

Nói xong liền đi lại sau lưng Ngụy Thường Dẫn, tay nhỏ nắm lấy tay vịn, dùng sức đẩy, vậy mà cũng không đi.

Xe lăn cồng kềnh, bằng sức nhỏ của nàng ấy sao có thể khiến nó động đậy được chứ.

Ngụy Thường Dẫn nhịn không được cười lên, nói với nàng ấy một tiếng cảm ơn, kêu nàng đi trước, lại đưa tay nhặt lấy một mảnh bông tuyết dính trên đầu nàng: “Ta đang chờ người. Cảm ơn ý tốt của muội, muội tên gì?”

Lương Ngọc Dung nhìn hắn, hồ đồ lại lơ mơ nói: “Muội gọi là Lương Ngọc Dung, phụ thân là Bình Viễn Hầu”.

Hắn vuốt cằm, liếc mắt nhìn Ngụy La đứng cách đó không xa: “Muội là tiểu đồng bọn của Ngụy La?” Lương Ngọc Dung ừ một tiếng khẳng định, suy nghĩ một chút liền đính chính: “Là tỷ muội tốt”.

Ngụy Thường Dẫn khẽ mỉm cười, không nói gì nữa.

Hành lang này nhỏ, Ngụy La đứng nhìn hành động của họ, có chút ngũ vị tạp trần. Chính là vì nàng biết rõ kết cục của họ sau này, vì thế mới không hi vọng hai người quá thân cận. Ngụy La còn đang do dự có nên tiến lên ngăn cản, liền thấy một người từ không trung nhảy xuống, không hề báo trước xuất hiện trước mặt nàng!

Người đó mặt áo vải xanh đen, bộ dáng lạ mặt, tuy là cách ăn mặc của thị vệ, nhưng cũng không phải thị vệ của Phủ Anh Quốc Công.

Ngụy La vô thức lui về sau nửa bước, hắn tiến lên, không nói hai lời ôm lấy nàng, che miệng nàng kéo đi trong sân. Thị vệ trước khi đi liếc mắt nhìn Ngụy Thường Dẫn, gật nhẹ đầu, rõ ràng bọn họ biết nhau.

Lương Ngọc Dung kinh ngạc nhìn: “A La…”

Ngụy Thường Dẫn xoa đầu nàng ấy, trấn an nói: “Đừng lo lắng, hắn sẽ không làm tổn thương A La…”

Người thị vệ kia đi qua một khúc quanh khác, đây là tiểu viện của Phủ Anh Quốc Công. Nơi này có một khu rừng trúc, lối nhỏ chốn vắng, bình thường ít có người qua lại. A La cũng không thường tới nơi này. Nàng cảm thấy bất an, thị vệ đặt nàng trên mặt đất, nàng còn đang chuẩn bị gọi người cầu cứu, ngẩng đầu nhìn lên, trước mặt là một người quen thuộc.

Triệu Giới mặc áo bào đen mãng xà dệt kim quen thuộc, nhàn nhã ngồi trên ghế đá, lấy tay chỉ chỉ, không nhanh không chậm nhìn nàng.

Trong mắt hắn mỉm cười, rõ ràng cho nàng thấy là hắn sai thị vệ dẫn nàng tới. Cánh môi nhỏ nhắn của Ngụy La khẽ nhếch, lộ rõ vẻ kinh ngạc.

Hắn ở nhà nàng ép buộc nàng? Có phải không còn vương pháp nữa không? CÓ phải quá không coi ai ra gì không? Nàng cũng mặc kệ hắn tìm nàng có chuyện gì, quay đầu bước đi.

Loading...