TRỌNG SINH CHỨC VƯƠNG PHI BỊ ÉP NHẬN - Chương 67

Cập nhật lúc: 2025-02-07 15:18:07
Lượt xem: 119

Tứ Phòng – Mai Viên, Ngụy La và Ngụy Thường Hoằng cùng đi thăm đệ đệ trên danh nghĩa này.

Nói thật, Ngụy La đối với đứa bé này không có chút hảo cảm nào. Không nói tới đời trước hắn làm nhiều việc ác, phẩm đức bại hoại, chỉ cần hắn là “nhi tử của Đỗ Thị” liền khiến nàng chán ghét rồi. Có điều cũng không còn cách nào khác, Ngụy Côn bảo bọn họ tới thăm, bọn họ cũng phải có chút ý tứ tới thăm hắn một chút.

Ngụy Thường Di còn nhỏ, thân thể lại suy yếu, bởi vậy Tần Thị tạm thời để hắn ở cùng một gian phòng với bà.

Bước qua ngưỡng cửa đã nhìn thấy một cái nôi làm từ gỗ hoa lê để ở giữa phòng, Tần Thị ngồi một bên chỉnh tả lót của Ngụy Thường Di, đứng phía sau còn có hai bà nhũ mẫu mặc áo tím. Ngụy La đi vào trước, nhón chân nhìn nhìn vào bên trong, chỉ thấy bên trong có một con khỉ nhỏ đầy nếp nhăn, gương mặt đỏ rực, ngũ quan còn chưa mở, gầy teo, không đẹp mắt chút nào.

Tần Thị cười đẩy hai người tới phía trước, ôm lấy Thường Hoằng, để cho hắn nhìn thấy tiểu hài tử, hỏi: “Thế nào? Bộ dáng đệ đệ xinh xắn không?”

Hai tiểu gia hỏa trăm miệng một lời: “Có và Không”.

Tần Thị nhịn không được cười xì một tiếng, xoa xoa đỉnh đầu hai người, kiên nhẫn giải thích: “Đệ đệ còn nhỏ, hài tử vừa sinh đều như vậy, mấy ngày nữa liền dễ nhìn hơn”.

Ngụy La không lên tiếng, bất kể bộ dáng Ngụy Thường Di sau này thế nào, nàng cũng sẽ không chào đón hắn. Hắn có một mẫu thân tâm địa độc ác, cho dù hắn có vô tội hay không, đều nhất định không thể khiến cho người ta thích.

Hài tử đang quấn tả nghe được tiếng nói chuyện, ríu rít khóc lóc kể lể, bộ dáng xem ra đã tỉnh rồi. Hắn giơ hai nắm đ.ấ.m lên dụi dụi má, từ từ mở mắt ra, cặp mắt kia giống Đỗ Thị bảy phần, lớn mà hẹp dài, sau này lớn lên có vẻ có chút cay nghiệt, không cư xử khéo léo. Bây giờ tiểu tử này khóc hai tiếng, liền mở đôi mắt to đen lúng liếng nhìn mọi người, ánh mắt dừng lại trên người Ngụy La và Ngụy Thường Hoằng, tương đối tò mò.

A La không thích mắt hắn, đưa tay chuẩn bị khép lại, hắn lại không hề báo trước cầm lấy ngón tay nàng, y y nha nha, chuẩn bị bỏ vào trong miệng!

A La bất ngờ không kịp phòng bị, ngón tay cái bị Ngụy Thường Di nắm lấy nhét vào trong miệng, nàng hoảng sợ trợn tròn hai mắt. Khoang miệng trẻ sơ sinh vừa mềm lại vừa ướt, đều là nước miếng, Ngụy La lập tức rút tay ra, ghét bỏ: “Y” một tiếng, lắc lắc tay: “Thật buồn nôn…”

Ngụy Thường Di hoàn toàn không biết bản thân bị nàng ghét bỏ, hai con mắt nháy rồi lại nháy, tiếp tục nhìn nàng.

Tần Thị bật cười, vừa cười vừa lấy khăn lụa lau tay cho Ngụy La: “Nhìn xem Thường Di hết sức thích A La, lần đầu tiên gặp mắt đã ngậm lấy tay con rồi…”

Ngụy La bĩu môi, mặt tỏ vẻ không vui. Đây đâu phải là thích, rõ ràng là ác ý! Khiến tay nàng dính đầy nước miếng, bẩn chết.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/trong-sinh-chuc-vuong-phi-bi-ep-nhan/chuong-67.html.]

Tiểu gia hỏa này quả nhiên giống như Đỗ Thị, làm cho người ta chán ghét.

Ngụy La lau tay sạch sẽ liền đứng lui sang một bên, gương mặt bánh bao nhíu lại nhìn nhũ mẫu cho Ngụy Thường Di b.ú sữa. Thường Di mặc dù vừa gầy vừa nhỏ, thời điểm mút sữa cũng hết sức nghiêm túc, chỉ thấy cả gương mặt nhỏ của hắn đều chôn trong n.g.ự.c của nhũ mẫu, lớn tiếng đến mức Ngụy La cũng có thể nghe thấy. Hắn ăn nhiều, lại ăn không no, nhũ mẫu đổi sang bên kia, hắn uống thêm chút nữa mới xem như ăn no.

Thật có thể ăn.

Ngụy La chống cằm, lặng yên nghĩ.

Người cũng nhìn rồi, không có chuyện gì của bọn họ nữa. A La dự định cùng Thường Hoằng trở về, ở cửa đột nhiên xông vào một người. Người nhỏ mặc áo đỏ thẫm, mang hài da hoẵng, mắt phượng hẹp dài – đúng là Ngụy Tranh

Gương mặt Ngụy Tranh rất trắng, không biết là bên ngoài gió tuyết đông lạnh đến thế nào. Nàng ta thở hồng hộc dừng ở cửa, ánh mắt dạo quanh một vòng, rơi vào tả bọc trong lòng Tần Thị, không nói hai lời liền lập tức xông lên. Tần Thị hỏi nàng ta chuyện gì, nàng ta mím môi, đưa tay muốn đoạt Ngụy Thường Di đi!

Tần Thị cả kinh, theo bản năng ôm chặt hài tử. Nhưng Ngụy Tranh không chịu dừng lại, Tần Thị lại lo lắng hai người tranh đoạt sẽ ngộ thương hài tử, đành phải tạm thời buông tay, giọng nói cũng nghiêm khắc hơn nhiều: “A Tranh, cháu muốn làm gì?”

Ngụy Tranh cướp đi Ngụy Thường Di, ánh mắt phẫn nộ nhìn chằm chằm người trong phòng: “Đây là đệ đệ của cháu, là hài tử của mẫu thân, không phải của bá mẫu! Cháu muốn mang hắn đi tìm nương!”

Ngụy Tranh vẫn còn nhỏ, còn chưa ôm qua hài tử, Ngụy Thường Di ở trong lòng nàng ta vô cùng không thoải mái. Tiểu hài tử lúc không thoải mái chỉ biết dùng một phương thức để biểu đạt, đó chính là khóc. Ngụy Thường Di ở trong lòng Ngụy Tranh khóc lớn, oa oa không ngừng, lớn tiếng khiến người khác đều đau lòng.

Tần Thị cuống quýt đứng lên, tiến lên phía trước nói:”Thường Di khóc, mau đưa nó lại cho bá mẫu, A Tranh nghe lời. Đệ đệ còn nhỏ, sẽ bị thương…”

Ngụy Tranh lắc đầu, tiến lên phía trước nói: “Cháu không! Cháu không trả lại cho bá mẫu, nương không có đệ đệ sẽ thương tâm, nương khóc!”

Nói xong liền xoay người chạy ra ngoài. Ngụy Thường Di trong lòng nàng ta khóc đến không kịp thở, đôi mắt trông mong nhìn Tần Thị, bộ dáng rất đáng thương. Tần Thị vội vàng kêu nha hoàn ở cửa ngăn nàng ta lại, nhưng thân thể Ngụy Tranh nhỏ, hành động linh hoạt, cúi đầu liền chui qua đám nha hoàn.

Mắt thấy Ngụy Tranh muốn chạy tới hành lang, Tần Thị sốt ruột tới nóng giận, chuẩn bị kêu người đi thông báo cho Ngụy Côn, lại thấy Ngụy Tranh đột nhiên dừng lại!

Tần Thị nghi ngờ tiến lên, đi vòng qua trước mặt Ngụy Tranh, nhìn thấy mới biết chuyện gì xảy ra.

Thì ra Ngụy Thường Di vừa mới ăn sữa xong, lại bị nàng ta ôm không thoải mái, đi hai bước liền ói. Tiểu gia hỏa này ói ra cả người Ngụy Tranh, đợi khi Tần Thị tới, hắn vẫn còn khóc ô ô.

Loading...