TRỌNG SINH CHỨC VƯƠNG PHI BỊ ÉP NHẬN - Chương 42
Cập nhật lúc: 2025-02-06 15:27:34
Lượt xem: 106
Triệu Giới im lặng cười, không có phản bác. Hắn quả thật muốn đưa nó cho Ngụy La, bởi vì cảm thấy nàng và mấy con mèo này giống nhau, nho nhỏ, trăng trắng, có chút yếu ớt lại có chút ngạo mạn, chẳng những không khiến hắn phản cảm, ngược lại làm cho hắn cảm thấy rất thú vị. Đáng tiếc tiểu nha đầu kia không chịu nhận, Triệu Giới hắn cho dù muốn đưa cũng không đưa được.
Triệu Giới suy nghĩ một chút nói: “Nếu muội muốn, liền đưa cho Lưu Ly đi, ta thấy muội ấy rất thích, ta vừa vặn cũng không có thời gian chăm sóc chúng”. Nói xong cất bước, hướng về Lâm Giang Lâu mà đi.
Cao Đan Dương nhìn chằm chằm bóng lưng của hắn, nàng nản lòng bĩu môi, buông xuống bộ dáng điềm đạm ban nãy, lộ ra bộ dáng tiểu nữ nhi.
Nha hoàn mặc xiêm y màu đỏ nhủ bạc phía sau thấy thế, nhịn không được mở miệng nói: “Tĩnh Vương điện hạ thật là không hiểu phong tình, tiểu thư tặng mèo cho ngài ấy, sao có thể đưa cho người khác chứ…”
Trong lòng Cao Đan Dương âm thầm tán đồng lời nói của nha hoàn, nhưng trên mặt lại giả bộ không vui, nghiêng đầu liếc nàng ta một cái; “Tĩnh biểu ca là người ngươi có thể nói lung tung sao? Vả miệng!”
Nha hoàn cười cười, biết tiểu thư không phải thật sự nổi giận, nhưng cũng giả vờ ở trên mặt làm vài động tác: “Là nô tỳ lắm miệng, tiểu thư thứ tội… Nô tỳ không phải ủy khuất thay tiểu thư sao, những năm nay người đều đối với Tĩnh Vương rất tốt, điện hạ ngay cả nhìn cũng không thèm”.
Cao Đan Dương không nói, sắc mặt càng thay đổi.
Trước kia nàng không nghĩ quá nhiều, nay vừa nghĩ tới, có lẽ không phải không nhìn thấy mà là giả vờ như không thấy.
Bản tính Triệu Giới trời sinh lãnh đạm, đối với ai cũng không có mấy nhiệt tình. Trước kia nàng cho rằng đó là một phần tính cách của hắn, không có cách nào thay đổi, thế nhưng hôm nay nàng lại nhìn thấy hắn vốn hiếm khi để ý đến người khác, thì ra hắn cũng sẽ ôn nhu lau nước mắt cho người khác, chỉ đáng tiếc người đó không phải nàng. Cao Đan Dương mím chặt môi, đối với thân phận của Ngụy La cũng thêm tò mò, vừa đi vừa nói: “Ngươi đi hỏi thăm một chút, Tứ tiểu thư Phủ Anh Quốc Công cùng Tĩnh biểu ca có quan hệ sâu xa gì? Đừng để người khác biết là ta hỏi…”
Nha hoàn tự nhiên biết phải làm thế nào, gật đầu đáp ứng, rồi không dấu vết thối lui.
*** *** ***
Lần thọ yến lần này của Trần Hoàng Hậu, ngoại trừ việc mừng thọ, còn có một tính toán khác, đó chính là thay Lục công chúa Thiên Cơ tìm một thư đồng. Thiên Cơ công chúa từ khi còn nhỏ cơ thể đã ốm yếu nhiều bệnh, Trần Hoàng Hậu yêu quý nàng, đem nàng đặt dưới cánh mình bảo hộ chặt chẽ, nhiều năm như vậy cũng chưa từng có ai gặp qua nàng. Từ sau năm tuổi, thân thể nàng dần dần tốt hơn, Trần Hoàng Hậu mới bắt đầu thả lỏng quản chế, để cho nàng ra ngoài tiếp xúc với người khác, nhưng cũng chỉ giới hạn trong cung cấm, nhiều hơn cũng chưa có, vì thế ngoại trừ người trong cung, thiên kim quý tộc khác cũng chưa từng thấy mặt Triệu Lưu Ly. Ngay cả Cao Đan Dương và Cao Tình Dương cũng chỉ khi tới thỉnh an Trần Hoàng Hậu mới ngẫu nhiên thấy nàng một lần.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/trong-sinh-chuc-vuong-phi-bi-ep-nhan/chuong-42.html.]
Ở nội điện Chiêu Dương Cung, Trần Hoàng Hậu nghiêng mình dựa vào giường La Hán, trên người mặc xiêm y màu hồng, diệt hoa mẫu đơn bằng vàng, dưới thân mặc váy dài thêu mây và rồng, gương mặt thanh thản, trong tay bà cầm một bát đàn hương, chậm rãi lắc hai cái: “Lưu Ly đâu?”
Lão ma ma mặc xiêm y bốn màu cung kính nói: “Bẩm nương nương, công chúa mới vừa chạy đi rồi, nói là muốn chuẩn bị thọ lễ cho ngài”.
“Đứa nhỏ này…” Ngữ khí Trần Hoàng Hậu có chút bất đắc dĩ, trong mắt lại mang theo ý cười, bỗng nhiên nhớ tới điều gì, bà nghiêng đầu hỏi lão ma ma: “Nó uống dược chưa?”
Thân mình lão ma ma cứng đờ, lắc lắc đầu: “Công chúa không chịu uống thuốc… Dược vừa mới đút vào trong miệng, nàng đã phun ra!”
Ý cười trên mặt Trần Hoàng Hậu biến mất, thần sắc trở nên nghiêm túc. Nữ nhi này là tim thịt của bà, từ nhỏ thân thể đã không tốt, thật sự trở thành cái ấm sắc thuốc. Bà vì thế cũng không nỡ nặng lời với nàng, thật đúng với câu: nắm trong lòng bàn tay sợ nát, ngậm trong miệng sợ tan. Đại nhi tử của bà c.h.ế.t yểu từ khi mười tuổi, giống như một khối bệnh trong lòng bà, nhiều năm trôi qua đều không tốt lên được. Bà không hi vọng tiểu nữ nhi của bà cũng giống như vậy, chống đỡ không được tới năm mười tuổi. Nay Lưu Ly đã bảy tuổi, bà cũng vì vậy mà ngày càng lo lắng đề phòng, tha thiết hi vọng thân thể nàng có thể chuyển biến tốt hơn.
Trần Hoàng Hậu thở dài, cân nhắc hồi lâu, quyết định làm một việc, gọi lão ma ma vào: “Ngươi cho người trông Lưu Ly, đừng để nó xảy ra chuyện không may… Nếu nàng gặp thiên kim nhà đại thần nào, không cần ngăn cản ở một bên xem. Nếu là người có thể làm cho Lưu Ly ngoan ngoãn uống thuốc, liền để người đó nhập cung làm thư đồng cho Lưu Ly”. Nói xong, bà cũng tự suy tính: “Dù sao Lưu Ly cũng đã bảy tuổi, không thể không tiếp xúc với ai, cho nàng tìm người bạn tốt để chơi đùa, có thể khiến nàng vui vẻ một chút, thân thể có thể vì vậy mà tốt hơn!”
Lão ma ma liên tục nói: “Nương nương suy nghĩ cho công chúa chu đáo, nàng nhất định sẽ khỏe mạnh, bình an lớn lên.”
Trần Hoàng Hậu cười chua xót một tiếng: “Chỉ hy vọng là thế!”
Một bên khác, Thiên Cơ Công Chúa nghe nói bên Thái Hồ náo nhiệt, liền năn nỉ ma ma và cung nữ mang mình qua đó chơi. Nàng rất tò mò, chưa từng thấy qua nhiều người như vậy, muốn đứng xa xa nhìn xem náo nhiệt. Trần Hoàng Hậu bảo hộ nàng quá tốt, thế nên dù cho hiện nay nàng đã bảy tuổi, tâm trí so với mấy đứa nhỏ cùng tuổi đều đơn thuần hơn nhiều, không rành thế sự.
Nàng đi lên con đường rải đầy đá cuội, ven đường là những hoa chuối đỏ sẫm, đi tới phía trước không xa chính là Tân Nhạn Lâu, xa xa có thể thấy được bóng người đang đứng trên gác. Triệu Lưu Ly cảm thấy mới lạ, bước chân cũng bất giác mà nhanh hơn, đi qua một ngã rẽ, vòng qua mặt đá Thái Hồ, rồi dừng lại.
Đằng trước nàng có hai tiểu cô nương, trông có vẻ cũng không khác nàng lắm, đi tới chạm mặt, song phương đều có chút ngạc nhiên.
Lương Ngọc Dung kêu “Ai nha” một tiếng, chỉ vào Thái Hồ phía sau lưng Triệu Lưu Ly: “Sao lại đi tới chỗ này? A La, chúng ta không đi ra ngoài”.